Chuyện Kể

*Tặng Nhóm Triết
 
 

Em muốn tẩm vào lòng đêm chút mùi của rượu vang đỏ nồng nàn ấm da đàn bà
Em muốn vùi vào lòng anh thở vào tai anh tiếng chập chùng của trầm luân
Bao nhiêu năm sáng chiều tối sáng triền miên trôi qua một cõi âm
Mái tóc cũ mùi hương cũ da thịt xưa nằm trên chiếu chăn lạ lẫm

Định mệnh trôi quằn quèo chảy tận tận đâu đâu

Dòng sông đục ngầu phù sa một quê hương yêu dấu
Đẩy cụm lục bình non nớt chen chúc qua bao rạch kênh tị nạn
Quá nhiều tấm thân lênh đênh dưới nắng biển dậy dậy khát khao
Tự do tự do là một thứ quí hiếm đi tìm khắc khoải làm sao

Thế là hai giới tính thế là hai lực hút rời nhau

Thế là anh bỏ em em bỏ anh quay hai cái lưng lại mà đau
Có lẽ cái giường cũ cái bàn cũ cái ly nước cũ vẫn còn nhớ nụ hôn đầu ướt át
Xứ người lạc loài tìm tự do bằng hai cái chân run hai cái tay mỏi và tiếng Việt Nam không có
Xứ mình nhà mình đất mình mà em cứ lang thang vì đói

Cái khúc quanh sự chọn lựa cơn bỏ chạy có có sai lầm?

Hiện thực chỉ là ngồi gõ lách tách lách tách những con chữ trên cái PC nối kết cuộc kiếm tìm vô vọng
Hiện thực là ngó nhau qua webcam thấy nhau tóc bạc thấy nhau như người lạ
Hiện thực là anh tìm ra em qua mấy dòng thơ vớ vẩn em làm
Hiện thực là sau ba mươi năm anh đã gieo giống không phải trên đất em mà là trên đất khác
Ngu ngơ buồn rầu thơ thẩn nổi sầu định mệnh biết làm sao

Hai kẻ già hứa hẹn nhiều nhiều năm sau nữa sẽ gặp nhau…

 

Âu Thị Phục An