TRẦN GIAN


 
 

những mảnh vỡ lộn xộn
của thủy tinh vỡ
rơi xuống

nàng đến
từ băng hà
bằng đôi cánh lạc đường

ban đầu nàng chạm mây
và rơi xuống

bám trên dây điệ
n nàng e dè nhìn thành phố

lúc nhúc
nàng thấy vậy
nhiều cái gì chạy quanh
nàng không biết

thở dài
khi chạm phải nước mắt
trên con đường

nàng tự hỏi
nó tên là trần gian?


GÁNH

 
 

trong vắt sáng
và đôi mắt trong

mặt trời xám
và tảng đá ngốc

hạt cát buồn
qua tay ốm lạnh

mùa đông gầy
cành gẫy long đong

quay mặt đi
bốn bề ám ảnh

gánh một mình
chiếc bóng mênh mông...


SƯƠNG

 
 

là lá là lá cỏ
mình ơi sương la đà
chập chờn đồi dốc nhỏ
mù ơi cóng thịt da

ngón tay cuồng vin bóng
đừng buông đừng buông ra
kể từ tình lóng ngóng
biết để rồi xót xa

là em là sương trắng
đậu trên cành môi nhau
mà anh là giông bão
ghé qua lòng chiêm bao

chia đôi lần chăn gối
nhân lên ngọn tình sầu
chia ngàn lần tiền kiếp
biết còn gì cho nhau??

16.11.2013



GẠN HẾT TÌNH ĐAU

 
 

sẽ ấm nồng một ngàn năm nữa
níu thời gian về với chiêm bao
sẽ tiếc nhau một ngàn năm nữa
gạn vắng xa gạn hết tình đau

mùa mưa cũ treo hoài nỗi nhớ
treo bên lòng nhỏ nhẹ niềm thương
phố của người xác xao đồi núi
lòng của người mây trắng còn vương?

ta về gõ đàn xưa âm vọng
nhịp tim gầy máu chảy tràn yêu
vòng tay cuồng siết nhau tình động
cánh chim rồi cũng bạt trời phiêu

yêu dấu đã bơ phờ chăn gối
nén vào lòng mấy cuộc vui nhau
thương nhớ lắm, biết là nông nổi
cũng yêu người, gạn hết tình đau.

 

30.11.2013

Âu Thị Phục An