Văn Khoa

 
 

về một lần thôi
để bắt gặp những vàng son tuổi trẻ
một thời hư ảo
những chiều vàng ngông nghênh trên hè phố
một cuộc chiến tầm phào
nặng trên lưng hai mươi năm ngơ ngáo
vác mang

trong hội quán quen
ly cà phê đen đậm
làn tóc dài
trưa giảng đường nắng
chói chang đường đinh tiên hoàng
đi học Văn Khoa
yểu điệu tường vi tóc ngắn

trên đường nguyễn du
hàng quán tung tăng váy áo
chạm vào ngực thơ ngây
tiếng hát khánh ly trong vắt

đứng trước cổng trường quen
đếm lại từng gương mặt đi qua
không còn thấy nhau thêm ba mươi năm vắng mặt
chỉ có một mặt tiền cao ngất

ôi Văn Khoa Văn Khoa
đâu mất

 

Âu Thị Phục An