Xin Lỗi Tình Nhân

 
 

giấc ngủ cuối cùng bên nhau dài ngắn không chừng
đêm cựa quậy trên drap giường màu hoa đào
những nhăn nhúm ngó thấy trên da nhau
tay xô lệch từng ngón đan
bấu vào dĩ dãng em
từng mãng buồn
buồn

cái hồ nước màu trăng soi những cành thông
soi hai cái bóng ngã vào định mệnh
chập vào thương yêu bốn con mắt ướt sũng
ngó suốt nhau qua hồ trong như gương
choàng tay lên vùng ngực non
máu sôi cuồng
đêm ấy

gió thổi thốc qua màu trăng non
vin hàng kẽm gai ghì nhau chảy máu
ghì nhau ghì nhau bật máu

ba mươi lăm năm dỗi hờn đánh đu trên sợi tơ hồng
khép lại rồi mở ra trang sách cũ
anh còn nhớ không một đêm ầm ì mưa lũ
anh còn nhớ không ngọn gió quất mình hung dữ
đưa nhau về chân vấp cơn mê

suốt một đời dài cũng chỉ tình nhân
đêm hô hấp nhau hơi thở hụt buồn
cuối cùng nói với nhau chi hoài hai từ xin lỗi
cuối cùng đành thôi quay lưng bước tới...

 

SG, tháng 11/2010

Âu Thị Phục An