Hư Ảo Tàn

 
 
 

1.

Thời gian trôi qua, ai cũng đổi khác. Bà chị cả đã từ một thiếu nữ vươn vai thành thiếu phụ… và… tôi cũng vậy… Một cảm giác bâng khuâng vu vơ của ngày còn trẻ giờ đây luôn hiện hữu trong tôi, gặm nhắm tâm hồn tôi từng ngày…

Hắt hiu buồn…

Thời gian như những cây bút màu khiến cho cuộc sống của con người mỗi ngày phong phú thêm, đầy đủ và tiện nghi hơn rất nhiều. Người ta đã bắt đầu chăm chút cho khuôn mặt, cho vóc dáng của mình. Người ta, đàn bà và cả không ít đàn ông tìm đến các Thẩm mỹ viện mong được đẹp hay là để không già hơn... Có thể với người này hay người kia… Để làm gì còn tuỳ vào khát vọng của họ…

Với tôi, thời gian hình như chỉ là…
những nhát dao khắc sâu - hiện rõ trên khuôn mặt - làm cho tôi có vẻ khô cằn hơn, má hóp, mắt thầm quầng với nhiều nếp nhăn khắc khoải... chỉ còn thiếu cái lưng chưa kịp còng đi thôi… những nhát dao cứa sâu vào suy nghĩ, vào tâm hồn khiến tôi trở nên lạnh lùng - xa rời hơn với cuộc đời, thờ ơ hơn với đời tôi...

Mũi dao thời gian ấy quả thật tàn nhẫn đã biến tôi thành một hình hài như thế từ bao nhiêu năm qua để rồi cứ mãi ngập ngụa quẫy mình trong nỗi muộn phiền…

Tôi đã bỏ rơi tôi…

2.

- Hình như chị có chuyện buồn !…
Dưới ánh đèn mờ nhạt hoà với ánh trăng ngày rằm một màu sáng nhàn nhạt khói sương se lạnh...
Đã khuya lắm rồi…
Tiếng hỏi của ai đó làm cô giật mình. Nhìn quanh, quán đã thưa người… hoảng hốt tắt vội máy tính cho vào cặp… uống cạn những giọt đắng cuối cùng...

Cô không kịp nhớ vừa mới đây có người đã hỏi điều gì đó…

- Hình như chị có chuyện buồn !…

À !... Cô ngước lên. Trong bóng đêm, một đôi mắt có đôi mày rậm kia đang chăm chú nhìn cô. Một ánh nhìn thân thiết mà khi bị nhìn không làm sao giấu được sự thật, khiến cô như muốn san sẻ nỗi buồn của mình. Tự dưng cô buông câu trả lời:

- Tại sao ông nghĩ thế?

Người đàn ông đáp một cách thành thật:

- Tôi đã trưởng thành giữa các chị em gái. Chính nhờ vậy, tôi hiểu và thấy được cả nụ cười hạnh phúc của họ. Còn chị thì tôi không nhận thấy điều đó. Tôi chú ý đến chị khi chị vừa bước vào quán và chọn cho mình một góc khuất trầm mặc này. Khuôn mặt chị, đôi mắt chị, dáng dấp chị ẩn chứa một nét buồn xa dịu vợi… Chị có tâm sự…

Cô chớp mắt, rồi nhìn thẳng mặt ông ta. Ông ta khá là tò mò đấy!
Không thể như vậy được!
Không lẽ tâm sự thầm kín lại phơi bày hết trước người đàn ông xa lạ này ư?
Cô là người dễ dàng bộc lộ tình cảm riêng tư của mình thế sao?...

"Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ – Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt...Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người." (Nỗi lòng của tên tuyệt vọng -Trịnh Công Sơn)

Vậy đó, những lúc mông lung hoang hoãi ngồi ở quán cà phê một mình, cô vẫn miên man nghĩ đến những gì đã đi qua và mất hút sau cuộc đời cô. Type cũng nhiều đoạn tản văn ngắn nhưng không phải tất cả đều phơi bày trên blog... vẫn có những tản văn cô chưa bao giờ post cho mọi người xem mà chỉ giữ cho riêng mình... Thi thoảng lại mở ra đọc và chiêm nghiệm... Những điều cô viết thường là những trăn trở, những hoài niệm - cũng có thể coi đó là lời than thở - về cuộc sống, về thân phận của chính cô và cả những phận đời muôn vẻ khác... Bạn bè ai cũng nói cô là người nhạy cảm và đa sầu... Có lẽ thế nên... chẳng bao giờ ngừng suy nghĩ... Cô rất thèm có được nhiều giây phút rỗng - tĩnh tại cho cái đầu mỏi mệt, cho con tim xao xác của mình nhưng nó chưa hề đến với cô dù chỉ một khắc dừng lại…

Cô có thể khóc khi ngang qua cuộc đưa tiễn đẫm nước mắt trong một đám tang bất kỳ nào đó.
Cô cũng có thể xót xa cho những đứa trẻ đen nhẻm, mặt mày lấm lem bụi bặm đứng ngồi vật vã trên đường phố để xin ăn,... Cô cảm thấy đau khi đây đó những cụ ông, cụ bà lủi thủi mò mẫm để có được những đồng tiền bố thí của những tấm lòng nhân hậu... Nhưng rồi cái mặt trái ẩn sau những điều đó là một tội ác , là một sự lừa lọc dối trá của những kẻ lười biếng , xấu xa không làm mà muốn hưởng thụ... .........

Từ đó, cô không còn những dòng chữ cho nó nữa mà chỉ dành riêng cho nỗi niềm hư hao của chính mình mà thôi...
Từ đó, cô thờ ơ với đời...

- Chị sao vậy!

Lại một câu hỏi nữa... Trước mắt cô cũng vẫn là người đàn ông ấy - khuôn mặt rõ hơn đem lại cho người đối diện một cảm giác tin tưởng. Lặng thinh... và một chút bối rối, cô cúi xuống khuấy ly cafe rỗng. Tiếng lanh canh khe khẽ làm cô bình tĩnh hơn…

Không trả lời. Cô đứng dậy… đi về phía quầy tính tiền… Cô luôn tự mình như vậy mỗi khi muốn về mà không thấy một tiếp viên nào đứng gần đó !...
Đôi mắt ấy hình như vẫn ở rất gần bên cô.
Cô quay lại, cúi đầu chào ông ta…

- Chào chị. Hy vọng gặp lại...

Nói xong, ông ta liền bỏ đi... Ngạc nhiên, cô nhìn theo đến khi người đàn ông ấy khuất sau giàn hoa tím thoáng mùi hương đêm ngọt dịu...
Cô ra về. Ánh trăng treo lơ lửng trên trời cao... thật tròn. Cái cảm giác đi trong đêm khuya... lạ... chơi vơi... giữa bóng tối và ánh sáng. Trăng sáng huyền ảo. Đêm có trăng đêm đẹp, đêm diệu kỳ... Trăng lên làm cho đêm lung linh ngọc ngà... Trăng lên xua màu u tối nhưng nắng khuya vẫn không thoát khỏi bóng tối u u của đêm. Nếu trăng không chìm vào đêm, trăng mất đẹp. Đêm càng sâu thì trăng càng vằng vặc sáng kiêu sa. Đêm càng dài thì trăng càng thon thả, thướt tha... Trăng lên cho đêm vỡ tối. Đêm và trăng hoà quyện gắn bó nhau làm cho đêm vốn sâu hun hút trở nên mù mịt thực thực ảo ảo lung linh...

Trăng đến ngày lại tròn, thế còn cô ?
Cô cúi xuống, không hiểu sao tự nhiên nước mắt ràn rụa trên má. Trăng khuyết rồi tròn, bèo tan rồi hợp, chẳng lẽ cô mãi mãi cuộn tròn vào nỗi cô đơn, hiu quạnh liêu xiêu muộn phiền như thế này sao ? "Chị ơi, chị là một người phụ nữ nhạy cảm và giàu tình cảm. Chỉ có điều rằng chưa ai có thể chạm tay vào sự cô đơn của chị để phá tan nó...? " Đó là một lời comment của cô bạn nhỏ HXR... Không ai, không ai có thể làm được điều đó cho cô, ngay cả chính cô. Mọi chia sẻ chỉ là những đồng cảm, những phút ngắn ngủi tạm lắng lòng... cần có để cảm thấy giảm bớt đi một phần sự trống trải và tẻ nhạt cho cuộc đời mình... Thế thôi!

"Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh... Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng. Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh. Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ… "(Nỗi lòng của tên tuyệt vọng -Trịnh Công Sơn) Cô để mặc cho nỗi đau trôi theo dòng nước mắt… Tâm hồn cô lúc này đang bấn loạn bởi bao nhiêu chuyện tưởng đã có thể chôn chặt đáy lòng, phút chốc lại trở về bởi một sự gợi nhắc vô tình…

Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, cũng có thể mường tượng được cảm giác cô đơn đến tắc nghẹn và tan loãng ra, chảy dài thành từng vệt, rả rích thẩm thấu tận đáy tâm hồn cô một mảnh phiền đeo mang suốt phận đời... Có phải !?...

Đêm nay... đầy nắng...

Chợt nhớ một ước vọng xa... không biết khi nào mới có thể chiêm ngưỡng được... Một nụ quỳnh vừa hé nở đã ngậm đầy “hương trăng”... mười sáu...

 
 

đkl