Uống cạn từng giọt đắng ...


… anh có em trong trò chơi trốn tìm
giọt cà phê đắng trốn vào tim...
 
 
 

Một ngày ở Vườn Khuya Cafe của tôi…

... sáng.

Những gương mặt lạ quen.
Những góc lạ quen.
Ly cà phê thánh thót theo tiếng guitar rã rời gãy gọn Vô Thường. Hồi xưa không thích cách đàn của Vô Thường tí nào. Giờ bỗng dưng nghe ra nỗi niềm ông ấy qua tiếng luyến láy xót xa kể lể.


Những gương mặt lạ quen,
Những giọt cà phê đen đặc,
Anh ngồi một mình
Khuấy loãng thời gian...(1)


... trưa.

Nắng đồng bằng ngọt sớt.
Những gương mặt lạ quen.

Quạt chạy hết công suất. Võng thôi không kẽo kẹt vì không có không gian để đong đưa.
Ngoài sân vườn người ta cũng không buồn nói chuyện vì cái nóng giẫy giụa qua tóc. Chen vào da thịt.
Ly cà phê đã nhạt nhưng tiếng nước trà vẫn chát mặn bờ môi khô khốc.

Chợt nghe đâu đó một khúc giai âm. Cái ông Paul Mauriat quả thật tài khi đem mưa gió. Mang cả sóng biển vào khu vườn nhỏ hâm hấp ngột ngạt này. Cây cối dây leo đan kín chỉ cho xuống vài bóng nắng trơ trẽn lung linh trên nền gạch vương vấn những chiếc lá nằm im lìm mơ màng về nơi vùng cao nguyên xưa mát rượi.

Bỗng nhớ “Đà Lạt” đến tê người.



Buổi sáng muốn gọi em
Nắng vẫn còn mê ngủ,
Buổi sáng muốn gọi em
Gió lạnh lẽo chối từ.(2)


... tối.

Chỉ vài đôi tình nhân ghé qua hẹn hò, chờ đợi.
Khu vườn có chút gió mát xào xạt đong đưa dưới bóng đèn vàng.
Hồ cá cạn nước.
Tiếng róc rách từ giàn mưa nhân tạo rơi xuống hồ tí tách buồn bã mệt nhoài.
Chiếc máy đếm từng chiếc xe đi ra phiá sau vườn cứ hai tiếng gõ đều liên tục như giai điệu làm nền cho bài kinh cầu.
Lời kinh đêm ủi an cho những chuyện tình đã xong rồi lời ước hẹn.



Sáng nay ngồi một mình
Với nỗi buồn xa vắng
Từng giọt từng giọt đắng
Anh uống cạn lạ quen.(3)



....khuya

Một mình ngồi nhớ bâng quơ.
Tiếng kèn saxophone ấm ức, nghèn nghẹn.
Góc tối bên cội mai già. Con berger Lê Na vẫn còn nhớ cún con Lê Nu cứ mãi ậm ừ trong cổ họng. Nó cũng nhớ bâng quơ !

Trăng non lấp ló.
Con rắn lục huýt saó bài hát gợi tình giữa đêm thanh vắng.
Phía trên cổ tóc dài quá vai rồi vẫn nghe gai gai chút nỗi niềm khúc ngân của con rắn trên cây.
Ly cà phê không còn nhỏ giọt.
Hành trình của nó cũng dừng lại hẹn sớm mai .
Hẹn hò với lạ quen.
Với những câu chuyện đời. Những tiếng cười và những điều người ta không thể nói ra bên ly ngọt đắng.
Chỉ cảm nhận lặng lẽ.
Môi đắng.
Môi ngọt mềm, lạnh lẽo khi ly cà phê không còn chút đá ...

tkl

________________________________________________
Ghi chú : (1),(2),(3) trích “Catinat cafe sáng” - Phú Quang