Berkeley Cuối Tháng Mười Một

 
 

Khi tôi đến thành phố dưới chân núi,
mùa thu chưa qua
Nhưng mùa đông quên lãng theo tôi vào ga xe điện
Gió buốt lạnh hai tai
Bên kia đường,
nắng óng vàng trên hè phố vắng
Tôi bước vào ga
Dán mắt lên cửa kính
thấy bóng mình
Và thói quen ngày ấy,
thở khói thuốc lá buổi sáng,
hít mùi café thoảng trong gió,
hai tay thu vào túi
Ngẩn ngơ nhìn
những cô gái tóc dài, áo trắng đi qua

Bây giờ,
cuối tháng mười một, Berkeley,
sân trường đại học
Thung lũng mùa thu với gió lạnh mùa đông
Thành phố một thư viện lớn
Bày biện trên quầy bao nỗi đau thời chiến
Những bài thơ là những viên đạn
một thời
xuyên thủng tự do
một thời
bằng vinh danh tự do của mình mà bắn vào tự do người khác
Tôi thấy lại mình
trong bảo tàng thanh niên
trưng bày tuổi trẻ
những tháng ngày mất mát niềm tin
trên quê hương rách nát
mỗi ngày gặm nhấm nỗi nhục nhằn chiến tranh.
Bước ra đường bằng đôi chân khập khiểng,
men theo lối mòn vong thân,
sống vội vàng trên cái chết chậm rãi của dân chủ, tự do
và lừa dối mình bằng những hào quang xa xôi mộng mị.
Ngày ấy …
Tuổi trẻ chúng tôi đã sống
trong sự hấp hối của thế hệ mình
chìm trong định mệnh dân tộc

Berkeley
Tôi tìm lại tôi
đâu đó trên quầy báo
hay lang thang đầu dốc
nhìn thành phố trầm tư trong sương mù buổi sáng
Nhấm nháp ngụm café nóng cổng trường đại học
Buổi tối quán rượu đầu ga
Nghe điệu nhạc jazz rền rĩ
Ngắm người họa sĩ râu dài
Đắm mình trong bóng tối quá khứ
Vẽ lại chân dung thời thanh niên tật nguyền
Của tôi và anh ta
trong khi mùa thu chưa qua thành phố

Berkeley
những điều mất mát và còn lại
của bức tranh ký ức và cuộc sống hôm nay
tôi thấy lại tôi
cả đời trầm luân và đời an ổn
bằng nỗi cô đơn bùng vỡ bất chợt
trên dốc núi chiều nay khi đàn chim đi qua
và cơn lạnh mùa đông âm thầm
chầm chậm
trên từng bậc thềm ước mơ cổng trường đại học
tôi hay ai đấy
hai tay thu vào túi
đứng mĩm cười ngây ngô một ngày trẻ lại
bỏ đằng sau một đời điêu linh và nhớ một thời thơ dại
ngóng trông, nâng niu
những hạnh ngộ bất ngờ
mắt dõi tận cuối đường
là đại dương và bên kia đại dương
là quê hương sương khói

Ngày mai
tôi về phía nam
mùa thu Berkeley vẫn dịu dàng
vàng bay lưng chừng núi
và dù mùa đông hồn nhiên đến sớm
lòng tôi ấm áp lạ thường
dường như niềm hi vọng long lanh hôm nay
được nhóm lên từ những chia lìa đau thương ngày ấy
tôi lại nói với tôi,
với em
với những người bạn còn sót lại
sau mùa nhiễu nhương chinh chiến
nỗi niềm yêu thương lạc loài
nhưng nồng nàn thi vị khi mùa thu chưa qua,
chưa qua…

 

Cuối tháng 11-2007

Lê Diên Thủy