Những Ả Giang Hồ Dễ Thương

 
 

Buổi chiều ngồi ở Cafeteria
Những ả gái giang hồ lượn qua lượn lại
Chiếc thân cá mòi
Tôi liên tưởng tới xác của một chiếc trực thăng
Bầu trời hải đảo
Khu rừng tóc mun
Những đám khói trôi như trời mây xám
Salute!
Tôi gật đầu và gọi


Hạnh phúc vỡ tan trong từng mạch máu
Ả gái trườn người trên chiếc divan mệt mỏi
Định nghĩa đi anh, thế nào là tình yêu ?
Tôi tréo hai ngón tay lại với nhau
Ả gái cười lên sặc sụa,
Dìm tôi trong trận mưa hôn giận dữ.


Không là hoa,
Không là chim,
Không là thơ mộng,
Sao tôi gọi em là mùa xuân.

 

Khiêm Lê Trung 1975