Những Ngõ Phố Rời Qua Trí Nhớ

 
 

Cong cong bầu trời khõa thân tượng
Ngày thật bình yên trên góc phố gió thoảng
Một ngày dài nhiệt đới
Phố vàng hanh giọt lệ
Tuổi trẻ tôi thét mòn lòng đất
Nhịp chân đời
Hai mươi năm.

Giữa ồn ào phố xá,
Giòng sông xanh lơ là rất thực
Nắng thả hạt cườm lấp lánh
Những lâu đài huyễn mộng
Mùa xuân dịu dàng như đôi môi
Bàn tay anh chạm ngực…
Giữa thầm lặng khúc hát cũ
Bật cháy niềm hối tiếc
Nét vẽ ngoằn ngoèo đời anh trên giấy.
Ngực và hoa nhú lên giữa bầu trời Đà Lạt hôm ấy
Những ly rượu dốc ngược!
Chiếc bóng đời ai chênh vênh ngõ phố?

Mẩu xương thừa và cặn rượu
Tôi nuốt đi giọt nước mắt của ngày cũ
Những cơn mưa ngưng đọng giữa trí nhớ mệt mõi,
Vỡ trần trụi quá khứ.

Dĩ vãng xưa như màu khói non cao
Hoa hồng vẫn nở bên hiên ngày thoảng gió
Khuôn mặt em búp non tươi mộng mị
Đôi mắt lạnh tràn ma quái.
Đêm diu ngọt trong bờ đỏ rượu
Tôi lăn trên ngực ấm nỗi buồn.

Tất cả những gì thuộc về đời anh
Trần trụi với thời gian
Giọt nước mắt sâu thẳm.

 

Khiêm Lê Trung