Paris sương khói cuộc đời

 
 

1.
Ngày cũng khô như một tiếng đàn
Những sợi buồn vừa chỗi nụ xanh
Đau nhức nhối từng cơn mưa mộng,
Trời ơi mưa! trắng bến sông Seine

Bước tha hương ai người khách trọ
Xoay bước đời theo chuyến metro
Bờ sông đêm sóng đùa tiếng nhạc,
Vĩ cầm reo,
buốt giá!

Tôi ụa ra cặn rượu
của một thời buồn nôn
Chào Rimbaud,
lời tiên tri nào quá xa xăm…

2.
Ngồi co ro giữa phố đêm buồn
Khói sương bay vời vợi
Nhớ vô cùng là nhớ em

Bước lưu dân sầu ơi khô máu
Bóng linh hồn tôi tràn trụa huyết tươi!

Sâu khúc khuỷa,
tiếng buồn ơi!

Tôi muốn quay về bên bờ nước xưa
Chôn nỗi buồn hoang lạnh chốn quê người.

 

Khiêm Lê Trung