Bài Valentine

 
 

… không có tình yêu vĩnh viễn
chỉ có những khoảnh khắc vĩnh viễn của tình yêu….

 
 

thủa có nhau anh chưa biết đến ngày Valentine
chuyện yêu thương còn là điều riêng thầm, giấu biệt
chưa biết gì hoa tươi và bong bóng đỏ
bánh kẹo, nhẫn, vòng, khung ảnh, búp-bê…
chưa biết trái tim cũng có riêng một ngày mở cửa
để rạo rực phơi bày

những Ngày Tình Yêu lưu lạc sau này
không có người để tặng hoa cũng chẳng còn ai cho kẹo
anh rơi trở về những cơn say dịu dàng thời trẻ dại
khuôn mặt em như một đóa hồng
vượt trên năm tháng nắng mưa dầu dãi. ..

bởi chúng ta không bao giờ chính thức chia tay
không kịp giã từ
nên anh chọn thời điểm cuối cùng nhìn thấy nhau
làm ngày Valentine cho riêng mình vậy
như có một cuộc đời từ ly biệt –
khởi đầu

càng già anh càng nhiều bâng khuâng hơn
lãng đãng nhớ nhung chập chùng hoài niệm
không dễ chạnh lòng vì những thứ mất đi
trân trọng hơn
trước những gì xãy đến xãy đến như em như sự gặp gỡ như mối tình
như thời gian chớp mắt
như không bao giờ chúng ta sống một ngày Valentine tim yêu đỏ ngực
như không bao giờ có nữa –
thanh xuân

không bao giờ tất cả những ngày Valentine còn lại
khi hai cuộc đời tách biệt nhau mãi mãi

thế nên hãy cùng anh cử hành nghi lễ bồi hồi kia:
nghĩ nhớ về nhau thầm lặng!

đơn giản thế thôi
đơn giản như trong ngực mỗi người có một trái tim
và mỗi trái tim chứa riêng bao vũ trụ

đơn giản vì anh đến gần với cảm nhận giản đơn
rằng mọi trái tim
đều có ngày ngưng nghỉ

riêng đóa hồng kia thắm mãi muôn đời.. .

 

Phạm Việt Cường

14/02/2004