MỒI TIM

 
 

con đường
nối hai cổ thành trùng biệt

mang tên trái tim

(băng qua cơn mưa trắng rừng

và bát ngát biển gió

và hoa cỏ sương tím

và ngợp ngợp sông đầy

và lặng thinh đêm và...)


ngòi lửa nhậy

(và bất tận nước mắt

và cháy rực địa đàng và....)

không thể chịu đựng
sự thiêu đốt

cũng không đủ sức
cầm giữ mãi

ngọn
lửa
đuối


KẸT TRÊN FREEWAY

 
 

đỏ trắng            mắt đèn            trừng
cuộc hoa đăng thường lệ
mỗi chiều


hút mắt
xa
giận dỗi bất động
đoàn rồng rắn
chết cứng

phì phò thở khói
sáng trưng

hoa đã mùa
chỉ có người trễ hẹn cùng xuân


GẦN TẾT, ĐỌC NGUYỄN BÍNH

 
 

cũng rầu rĩ
gió may sương muối
núi
lầm lì
vây hãm mùa đông
dưới lòng thung           ngộp

cũng không về được
với xuân            xa
vài
hôm
nữa

đã nhâm nhẩm đau nhiều thập niên
còn bận lòng chi
chuyện tiết mùa

 

Phạm Việt Cường