Cảm Nhận

Mừng Bạn Già Vô Chung Kết Cuộc Thi "Tiếng Hát Mãi Xanh"

 
 
 

Cuối tháng ba. Trời Sài Gòn đã đổ liên tiếp vài cơn mưa làm dịu bớt cái tiết nóng nực, oi nồng mùa này. Cũng dịu nhẹ, dễ chịu hơn nhiều cho cái thân tôi ốm đau của tôi đã vừa phải chịu quá khó ở, vất vả cả tuần lễ nằm BV Bình Dân bởi vụ mổ tuyền tiền liệt (phì đại/u xơ) mới vừa xong. Vừa xuất viện với tâm trạng ảm đạm, mệt mỏi thì một tin thật vui chợt đến!

Đó là, theo báo TTCN ngày 18-3, anh bạn già Dương Văn Vá (68 tuổi) của tôi đã có tên trong danh sách 9 giọng ca xanh lọt vào chung kết cuộc thi Tiếng Hát Mãi Xanh lần 2 – 2012 đang diễn tiến trên HTV. Một đêm sau đó, vợ chồng tôi vô cùng thích thú, vui nức nở và ghi ảnh lại ngay khi xem TV phát lại phần thi bán kết, được thưởng thức giọng ca rất pro. của anh Sáu Vá qua bài anh dự thi “Huế, tình yêu của tôi” (Nhạc:Trương Tuyết Mai -Thơ: Đỗ Thị Thanh), và nhân tiện, không thể không bật cười, lắc đầu khi thấy ở hàng ghế khán giả trong phòng thu, nhấp nhô tấm bảng “CỐ LÊN ! ÔNG NGOẠI SÁU VÁ ƠI!”.

Đúng ra, đây không phải là lần đầu tiên - ở quãng xế chiều của tuổi đời người hát và người nghe hát – tôi nghe anh Sáu Vá hát. Có duyên nên chúng tôi đã kết bạn với nhau từ dạo năm 1982 – 1983, khi anh Sáu là công nhân Xí nghiệp May Nhà Bè còn tôi thì làm cho tạp chí Điểm Phim của Quốc doanh phát hành phim & chiếu bóng TP. Thời đó, cùng là dân nghèo mà có duyên gặp nhau, rồi tình thân bè bạn nảy nở rất nhanh là nhờ - nói nào ngay, phần lớn qua những chầu nhậu “vui là chính – mồi là phụ” - để nhận ra rằng tánh ý phóng đạt của nhau rất là “cùng hệ”, nhất là hệ ca hát.

Về cái hệ văn nghệ rất hay ho mới nói thì không đáng nhắc chút nào về những ngày tháng, thời SV Văn Khoa, để kiếm tiền mua cours học, tôi đã bày đặt làm chanteur nghiệp dư và chơi guitare accompagné tàm tạm trong một ban nhạc trẻ hạng “xì cút” vô danh, chuyên chơi tại các đám cưới hay bal de famille.Với anh Sáu, tôi luôn là người nghe hát, hay bận rộn ‘quan trọng’ hơn là vừa gật gù nghe vừa cầm sẵn cái chung rượu hay ly trà đá để tiếp ngay cho anh Sáu thấm giọng, để anh còn hát tiếp theo yêu cầu tức thì của cả băng nhậu chơi “vui hết biết” chúng tôi, thời đó anh Sáu hay âu yếm gọi bằng cái giọng Huế rổn rảng là “cại đám lộn xộn tề!”. Sẵn sàng rượu rót, mồi đưa…như thế thì tôi cũng sẵn sàng chịu là mình có tôn nịnh anh Sáu, do không có gì là xấu hổ một khi mình thành ý, ân cần với một người bạn lớn tuổi hơn mình mà mình quí mến về nhân cách và đặc biệt nễ phục vì một thời, anh Sáu Vá đã từng là một giọng ca nhà nghề, quen tên trên Đài phát thanh Huế, và sau 30-4, ngoài vai trò thủ giọng nam sollist trong ban văn nghệ quần chúng của XN May Nhà Bè, anh còn bưng về Nhà Bè liên tiếp 2 - 3 giải nhất/nhì gì đó về đơn ca trong các cuộc hội diễn văn nghệ quần chúng công nhân – viên chức cấp huyện và cấp TP hằng năm. Nghe anh Sáu hát thì nhạc tình, nhạc tiền chiến, nhạc quê hương …trước hay sau 30-4 đều hay, hay nhất là các bài về đất Huế thơ mộng, tĩnh lặng - quê hương anh.
Đã hơn kém 30 năm qua và nhiều năm gần đây cũng không có dịp gặp nhau, hàn huyên, cụng ly với nhau…, tôi không khỏi xúc động khi ngắm nhìn dung nhan mùa đông – không còn là mùa hạ nữa – của anh Sáu trên TV. Mái tóc anh bạn thân gần ‘thất thập’ của tôi đã bạc trắng nhưng giọng ca vẫn thiết tha, vẫn truyền cảm một cách thâm trầm thật tuyệt, nghĩa là dù đã không khỏi có phần mỏi mòn bởi tuổi già, sức yếu, năng lượng làn hơi thiên phú của anh vẫn không sút mấy so với ngày trước.

“Ngày trước” ấy thì tôi vẫn còn tình cờ mà lưu giữ chút ít đến ngày nay, điển hình thật quí giá là tấm ảnh đen trắng đã ố vàng kèm theo đây, chụp vào khoảng năm 1982- 1983. Đây là một bữa vui chơi, đàn hát tuy mồi màng đạm bạc nhưng vô cùng vui vẻ của đám bạn nghèo, của ‘băng lộn xộn’ bụi đời, bát nháo ngồi trên nền căn nhà ọp ẹp của anh Sáu (lúc ấy còn ở gần dốc cầu Tân Thuận cũ) mà do chủ trương rất ‘tiến bộ’ của quí ông, khi họp mặt vui chơi bạn bè thì có đủ cả các quí bà và đám con nít. Do vậy, trong ảnh là anh Sáu ngồi giữa (chủ nhà có quyền cởi trần cho mát) đang ngân giọng trình bày một bài ca nào đó thì bên trái anh là bé Tri Tiên, lúc đó khoảng 2 - 3 tuổi (cháu gọi tôi là bác ruột, ngồi trong lòng bố là Việt Dũng, cũng là một giọng ca nam trung niên của ban văn nghệ XN May NB, đã mất năm 2000) cứ vô tư bú bình sữa; còn bên phải là…người viết cảm nhận này, đang hát bè.

Cũng trong tấm ảnh cũ quí hiếm này, còn lại toàn là những người thân quí khác của chúng tôi. Thời gian trôi qua… Tính cả Việt Dũng thì đã có 3 vị đàn ông trong ảnh đã qua đời. Đám trẻ thơ thì hẩu hết đã lập gia đình, đã sanh con đẻ cái, tức cháu nội/ngoại của chúng tôi. Và tôi còn nhớ, ngộ nghĩnh là trong con cái của anh chị Sáu có cặp bé gái sinh đôi giống nhau như đúc mà anh Sáu đặt là Kiều Nhi và Kiều Nhị nữa. Vừa rồi, tấm bảng “CỐ LÊN ! ÔNG NGOẠI SÁU VÁ ƠI!” trương lên trong phòng thu buổi anh Sáu dự thi ca bán kết là do các thành viên của các gia đình nhỏ họ Dương cùng anh chị em làm việc ở phường Tân Thuận Tây (đường Huỳnh Tấn Phát, nơi ở hiện nay của anh chị Sáu) cùng thực hiện…

Anh Sáu Vá ơi,
Rất mừng là ở tuổi 68, thăng trầm cuộc sống biết bao mà trông anh vẫn còn mạnh khỏe, còn vẻ lạc quan, yêu đời, và nhất định là yêu ca hát. Và như thế gian đã thấy, anh vẫn còn năng lượng, còn đủ máu nghệ sĩ phóng đạt, bay bổng, đủ bản lĩnh và thừa kinh nghiệm để thể hiện tài năng mình trước khán, thính giả riêng một cách tự tin và an nhiên tự tại với phong thái rất riêng.

Tôi nghĩ là từ xưa đến giờ - ít ra là từ khi tụi mình kết bạn tâm giao, tức đã hơn 30 năm qua – anh luôn luôn là một người bạn dễ thương, một người anh đáng kính, đáng phục và đám đàn em tụi tôi đang nô nức, nhiệt liệt cầu mong anh sẽ thắng lớn trong đợt thi chung kết “Tiếng hát mãi xanh” lần 2-2012 sắp tới.

ÔNG NGOẠI SÁU VÁ nhất định là một ÔNG GIÀ DỄ THƯƠNG. Chính xác hơn: một ÔNG GIÀ DỄ THƯƠNG HÁT HAY.

 
 

Phạm Nga