Xác Cậu

 
 
 

Cô gái đang ngồi bỗng ngã người nằm ngữa trên chiếc chiếu rách, hai chân co lên, cô dễ dàng kéo một bàn chân lên miệng rồi mút ngón chân cái. Mấy người đàn bà nảy giờ ngồi xung quanh cô gái, kề cả con mụ hung dữ nanh nọc nhất, đồng loạt thì thào “Cậu về! Cậu về !” rồi, như tự thu nhỏ mình lại trước một sức mạnh vô hình, họ chấp tay, cúi đầu, lầm bầm khấn vái, có người khóc lóc, sụp lạy… Từ bên sân nhà mình nhìn sang, tôi hiểu ngay là cô gái vừa không còn là chính mình nữa mà đã biến thành xác. Theo bà con ở đây, có một hồn ma rất thiêng của một cậu bé trai tên Yến đã chết vào thời nào không rõ. Cậu đã chọn xác để nhập vào mà cứu-nhân-độ-thế, được một thời gian thì lại có tin truyền rằng Yến đúng ra là một hoàng tử chứ không phải con nhà dân dã nên bà con lại càng thần phục: Cậu Yến thăng lên Cậu hoàng Yến.

Cậu, vẫn nằm ngữa, bắt đầu đớt đát nói tiếng trẻ thơ, nghe khi được khi không. Lập tức bà Sáu “dịch” lại bằng giọng ồ ề của bà, nghe cũng rất mệt. Rằng cậu đã nói chỉ một tâm cứu nhân độ thế, không màng lợi lộc nên mấy ông cốc bà cốc không nên cúng lễ vật, tiền bạc làm gì. Rằng con nữ kia đừng buốn chuyện thằng chồng đi lấy bậy nữa, cứ lo tu nhân tích đức đi, từ từ cậu sẽ dạy cho nó tỉnh ngộ mà quay về với vợ con. Rằng bá gia cứ tiếp tục tu trì, làm việc thiện và nhớ đừng nghe lời ai hết! Nghe hôn?…Mọi người, tức là bá gia, cứ việc cúi đầu dà dà, dạ dạ liên tục. Nhưng không biết cậu sẽ nghĩ gì, dạy gì khi biết được ở gần đây có một bá gia đang nghịch đạo vô lễ, hắn không hề kính cẩn lắng nghe Cậu dạy mà chỉ chăm chăm ngó vô háng của xác. Con nữ có tên là Gái hay tên gì khác cũng không đáng quan tâm vì đã nói một khi được làm xác của Cậu thì cô ta một mặt không còn bản ngã, nhân cách, tên tuổi riêng gì nữa - vào lúc bình thưòng không có Cậu nhập thì mọi ngưòi trân trọng gọi là cô, thưa cô chứ đâu dám gọi tên Gái - nhưng mặt khác, khi cô đang nằm ngữa ra đó, dù ở phần trên là kiểu trẻ thơ hồn nhiên mút tay nhưng ở phần dưới vẫn cứ là kiểu banh háng, uốn éo, vẫn cứ là kiểu đàn bà trân tráo gợi dục. Những nếp quần lót cứ lồ lộ, tô hô, bắt tôi xốn xang tưởng tượng tới cái…, mà đã ba, bốn ngày rồi tôi không được thưởng thức vì vợ tôi kẹt . Giờ này tôi không tích đức, diệt dục gì ráo mà chỉ tích máu, cương cứng và…ước gì xác đừng mặt quần lót.

Sau ngày 30 tháng 4, không được dạy học nữa nên tôi đành lui về quê vợ kiếm sống. Đó là một vùng quê gần chợ nhưng vô cùng nghèo khó. Tối tăm từ khung cảnh - mỗi tuần chỉ hai đêm có điện – cho đến lòng người : ở đây không được vào công nhân viên nhà nước có tiêu chuẩn thì chỉ còn những nghề lao động nặng nhọc, lam lũ, ít tiền. Ngày ngày tôi phụ đẩy xe ba bánh chở đồ hàng rẫy ngoài chợ. Chiều tối về thì bập vô mấy xị rượu, mấy con khô bên ngọn đèn dầu để quên đi những sọt khoai lang, khoai mì, bí rợ quá nặng cho một tên thầy giáo “mất dạy”…Thường khi say rồi tôi làm biếng ăn cơm nhưng cứ sau khi ra giếng tắm truồng trong bóng tối tôi lại hay siêng năng mò vô vợ tôi, Ở trong buồng, bóng tối phủ đầy - tiết kiệm dầu hôi – nhưng tôi vẫn nhận ra được cặp mắt và cặp vú vợ mình hình như lấp lánh sáng. Sáng yếu ớt như chút xíu hạnh phúc héo hon, độc nhất còn sót lại.

Cùng khổ, tuyệt vọng dễ khiến người ta tìm tới những chỗ dựa ít kén chọn cùng những niềm an ủi ít tốn kém cho tâm linh và cảm xúc . Như chuyện con gái của tôi tự nhiên hay bị thức giấc giữa đêm. Con nhỏ mới sáu tuổi nên không thể kể lại rõ ràng nó thấy gì trong khi ngủ đến nỗi phải choàng thức và khóc lóc. Vậy là mấy bà hàng xóm giành quyền giải nghĩa với vợ tôi rằng cháu nó đã bị người-khuất-mày-khuất-mặt tìm đến hù dọa, phá phách. Quan sát sinh hoạt ban ngày của con nhỏ, đồng thời tìm hiểu kỹ về sức khõe của nó…tôi không tìm ra được nguyên nhân ác mộng thì cứ bị vợ tôi thúc gịuc việc cúng kiếng, cầu thầy. Tôi nổi điên! Một tối tôi nhậu rất khuya với thằng đạp xe ba bánh ở miếng thềm trước nhà, nó chán tôi đến nỗi lén bỏ về hồi nào không hay. Còn lại một mình trong bóng tối, đèn đã cạn dầu mà vợ tôi đang giận nên chẳng thèm ra dọn dẹp, bỏ mặc tôi nằm dài ra đất. Tôi bắt đầu chữi. Một hành động mà từ trước tới giờ mọi người không hề thấy ở tôi, dù đã nhiều lần tôi cũng say dữ dội. Đ.mẹ, vậy là có thằng nào con nào đó tên là người khuất mày khuất mặt tới phá con tao? Một đứa hay mấy đứa? Hay toàn thể tụi bây? Đâu cần đông đủ long trọng dzữ dzậy? Con tao chỉ là một đứa nít thôi mà? Không đứa nào trả lời à? Tốt! Dù sao cũng cho tao được phép kính cẩn nghiêng mình gởi lời…đ. mẹ tới toàn thể quí vị. Nghe rõ chớ hả? Để tao nghỉ xíu, mệt quá, tiếp đây. Phải, tao lập lại là con tao chỉ là một đứa nít sáu tuổi, yếu ớt, ốm nhách và nó chỉ là con của một thằng cũng ốm nhách, nghèo mạt là tao đây, Tụi bây là những đấng khuất mày khuất măt? Có chức danh nào khác nữa không? Hả? Gì? Người cõi trên? Người cõi âm? Trân trọng kính chào nhưng tụi bây đúng ra chỉ là lũ chó cắn áo rách, Chớ còn gì nữa? Người cõi trên bề trên gì đó thì phải lo phù hộ, độ trì cho đám dân đen dưới trần gian này sống đỡ đỡ một chút chớ! Đằng này tụi bây lại… Tụi bây có lao động không hả, có đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm cơm không hả? Hay rảnh quá rổi chỉ biết đi ăn hiếp con nít, vinh quang quá hả? Cha con tao có chọc ghẹo gì bây đâu? Thôi, tao mệt quá, tao lạy xin tụi bây đừng tới phá con tao nữa, để cho nó được ngủ yên mai dậy còn đi học. Còn nếu không thì…tụi bây có ngon thì tới phá tao đi. Phải, quên con tao đi rồi tới chơi với tao, tao thế mạng con tao, được chưa? Tao đây nè, có ngon thì tới đây. Tao hả? Hồi xưa tao là ai, là gì bây khỏi cần biết, giờ thì tao đếch là gì cả, chỉ là một thằng khố rách áo ôm, nhà cửa sự nghiệp không có, cày cả ngày muốn tắt thở mà cũng không đủ kiếm được miếng thịt nhỏ xíu cho vợ con tao ăn cho khỏe nữa. Nhưng được cái tao là thằng lương thiện, nghèo thì nghèo chớ tao chưa hề gạt gẫm chơi xấu ai. Lương thiện thì tao đếch sợ tụi bây, nghe chưa? Tụi bây có biết ông Khổng tử không, ổng có nói, rằng là con người lương thiện, trong sáng thì quĩ thần còn phải kinh sợ mình, việc gì phải sợ quĩ thần…Thôi, tao mệt quá, lời cuối tao nói cho tụi bây biết, một là tụi bây cứ ngồi yên trên bàn thờ để người ta thắp nhang, cha con tao và tụi bây không ai chọc ai, còn nếu không thì… hai là tụi bây có ngon cứ tới chơi tao. Hay là ngay giờ đi, thằng nào con nào ngon thì hiển linh hiện ra đi, tao đây nè. Tao thách đó! Sao, không dám hả? Dzậy mà kêu là người cõi trên. Đ.mẹ tụi bây, đ. mẹ toàn thể tụi bây…

Mơ hồ tôi cảm thấy trong lúc mình lãi nhãi, hình như trong phần giới thiệu sơ nét diện mạo và hoàn cảnh cùng mạt của cha con tôi, tôi đã khóc. Mơ hồ trong những khoảng lặng, tôi cảm thấy hình như mình chân thành thèm chết mới xin “thế mạng” vì…lạy Trời, con tôi là tương lai, lạy Trời, còn tôi thì không. Chắc do dổn nén lâu ngày.

Những ngày sau đó, mọi người tránh mặt tôi, cứ như kiêng cữ không đến gần kẻ xấu. Tôi thì chỉ nhớ mang máng một số ý tưởng chất chứa trong bài độc thoại đêm đó chứ không biết gì về mức độ âm thanh cùng số lượng khán thính giả có mặt hoặc khuất mặt. Vậy mà, cứ như quan hệ nhân quả, có chuyện lạ, không biết hung cát thế nào. Tự nhiên có một cặp vợ chồng trẻ, lạ mặt, đến ở trọ ngay bên cạnh nhà tôi. Anh chồng làm nghề bốc vác ở chợ, không có gì đặc biệt. Chị vợ đáng để ý hơn, không phải bởi nhan sắc vóc dáng. Hàng xóm đến làm quen thì được cho biết cái cô tên Gái này đã từng là cô giáo, là thợ may và là ni cô nữa nhưng hiện giờ không thấy cô ta làm gì cả. Cô ít nói, ít khi ra khỏi nhà cũng như ít khi nấu cơm cho chồng ăn. Có điểu là cô bị chứng bịnh gần như động kinh, thỉnh thoảng đột nhiên ngã ra, ngất đi một lát rồi tỉnh, bình thường trở lại như không có gì xảy ra, khỏi cần cạo gió giựt tóc mai gì cho rộn chuyện. Nhưng trước sau gì cuộc trình diễn cũng phải bắt đầu. Sân khấu: không cần phông màn âm thanh ánh sáng, chỉ là manh chiều rách hay được thả ra vào chiều tối, rất mau tối, rất nhiều bóng tối ở sân nhà vợ chồng Gái mướn phòng trọ, vẫn làm chỗ họp cho mấy bà “tám”ngồi lê đôi mách. MC : bà Sáu chủ nhà phụ trách, và không ai có ý kiến, không ai thắc mắc nhà có đạo, có bàn thờ Chúa này sao lạI tin chuyện đồng bóng.

Lần động kinh này khác thường. Gái không nằm im, nhắm mắt mà co gập hai chân, mút ngón chân cái, mắt láo liên. Giọng tiếng trẻ thơ. Bà Sáu xáp vô, ghé sát mặt. Ban đầu thì “ Hả, hả? Mày nói gì tao nghe không được. Hả? Con nhỏ này bữa nay sao lạ…” rồi bỗng đổi thành “Hả? Trời! Dạ? Cậu!? Dạ…Cậu, con lạy Cậu. Dạ con hiểu rồi.” Bà sụp lạy rồi quay lại mọi người, giọng khác lạ, kinh hoàng :” Mấy bà con ơi, té ra đây là Cậu, Cậu về nhập con Gái, ủa, xin lỗi, nhập cổ để cứu nhân độ thế!”. Không khác nhà tiên tri báo tin đấng chúa mới, vừa ra đời trên chiếc chiếu rách của người nghèo khó. Chúa chọn luôn chiếc chiếu rách làm giảng đàn.

Mọi sự đảo lộn. Bắt đầu từ cô gái. Với trạng thái nhị - trùng - bản - ngã (hay tam trùng? đa trùng?). Gái là đàn bà, đồng thời là xác và vì Cậu vốn là hài nhi nên Gái cũng là đứa bé trai luôn luôn luôn nằm ngữa. Bà Sáu là chủ nhà nhưng đang kính cẩn cúi lạy con nhỏ thuê nhà và chắc chắn không lấy tiền nhà nữa, đồng thời là MC kiêm thông dịch, có phần giảng nghĩa và bình luận thêm cho lời lẽ của cả một “phức thể” đàn bà + xác + đứa bé kia. Đám đàn bà con nít xung quanh biến thành những bà cốc, con nữ, thằng nam… Chi tiết quan trọng : Cậu không hiện diện (ai thấy? mặt mũi, hình tướng, quần áo Cậu ?) nhưng luôn luôn hiện hữu trong tin tưởng của những ai tin là có Cậu. Rồi tin tưởng nhanh chóng biến thành tin đồn. Hơn thế, thỉnh thoảng vị khuất-mày-khuất -mặt cũng này hiện ra, nhưng không rõ là cụ thể sờ-mó-được hay tượng trưng cần-tưởng-tượng-thêm qua xác, tức qua “phức thể” đàn bà /đứa bé. Chi tiết không quan trọng: không thấy có thêm phần cờ quạt, nhang đèn, múa may, rùng mình, ợ ngáp, cười khóc.v.v… theo kiểu lên đồng, nhập xác cổ điển thường thấy tại VN ta.

Tôi không rõ mỗi bá gia hiểu câu “Đừng nghe lời ai hết” theo lời dạy của Cậu ( hay của xác? hay của MC?) mà khởi từ buổi khai pháp đó, một cách kín đáo, lặng lẽ, không thường xuyên như họp câu lạc bộ, cái hội trầm mặc này sinh hoạt trong ánh sáng nhờ nhợ buồn bã vào sẫm chiều trong cái vuông sân hình như thu hẹp và đóng kín hơn khi bóng tối sung sướng ùa về ngự trị. Qua xác và MC, Cậu giảng dạy việc đạo, việc đời, việc tu hành, việc diệt dục, đặc biệt là về ý nghĩa và sự chuẩn bị cho cái chết. Cậu cũng nhận lời chữa bịnh nhưng không có thảo dược hay tàn nhang nước thãi bài bản theo kiểu thầy pháp cổ điển. Cậu chỉ dạy người bịnh uống thuốc tây, ta gì cũng được nhưng cần nhất là phải làm việc thiện và thường xuyên cầu Cậu độ trì. Nếu là số mạng phải bịnh tật thì Cậu sẽ xin với Trên cho từ từ mà giải mạng, hết bịnh. Cậu không nói Trên là đấng nào, cứ ngầm hiểu rằng thần thánh cũng luôn luôn có “cấp trên” nào đó là được rồi. Thỉnh thoảng vì bá gia nài xin quá thể, Cậu cũng cho số đề nhưng với một cách không xác quyết, vì qua diễn dịch của MC về một lô hình ảnh những con vật, đồ vật thì ai hiểu ra con gì cứ tự đánh con nấy. Đối lại, dù Cậu không đặt thành vấn đề nhưng bà con vẫn lén Cậu đem phẩm vật đến tặng cho Gái theo ý thích của cô. Cô ăn chay, chỉ là trái cây, và qua lời của MC, cô thích quần áo hàng mút-xơ-lin máu tối. Phải kể thêm là qua tâm sự của chồng cô thố lộ trong bữa say xỉn tại nhà tôi, cô thích quần lót hàng va-li-ze có thêu, ren chút đỉnh mặc dù trong bóng tối không ai thấy ren, thêu gì. Anh ta dặn tôi đừng nói với ai nên tôi một lòng kín miệng – nghĩa là chỉ nói với vợ tôi. Vậy là vợ tôi khai mở kiểu tặng phẩm vật loại này cho bà con bắt chước. Riêng có một phần tâm sự của chồng cô mà tôi còn dấu vợ tôi. Quá “đả” bởi sự hào phóng rất rẻ tiền của tôi, anh ta nói nhỏ là từ ngày được Cậu nhập, trên giường cô chỉ nằm im lặng, xuôi xi, không còn tỏ vẻ có cảm giác hưởng ứng dù có được kích thích moi móc hết cỡ. Riết rồi chồng cô cũng ngủ chay. Cũng vẫn xác thịt đó nhưng nay lạI là xác của Cậu rồi, thiêng liêng biết mấy? Tôi không nhớ anh chồng đã kể lại bằng giọng tự hào hay uẩn ức, tủi buồn nữa.

Quan hệ trao đổi giữa đôi bên là xác Cậu và bá gia cứ diễn ra thật kín kẽ, đằm thắm. Đằm thắm đến mức không ai nói gì về kết quả của những việc cứu nhân độ thế. Không nghe ai nói bịnh có hết không nhưng tốt hơn là không nên khai bịnh hoài ( nhất là bọn bệnh nhi) nếu không muốn nghe Cậu tiết lộ thiên cơ rằng cõi trên đang tuyển người, nhất là các tiểu đồng tử, hầu hạ chư thần. Và chỉ có người trúng đề mới báo tin tài lộc của mình chỉ có trong kỳ xổ số hôm đó. Vài gia đình xào xáo được Cậu khuyên răn, hòa giải đã hòa thuận trở lại, không cần phải nhờ đến người lớn tuổi hay chính quyền phân xử. Riêng gia đình tôi thì vui vẻ hơn vì không rõ có phải do trận chữi liều mạng của tôi đêm đó hay không, tự nhiên con tôi không còn bị ác mộng nữa. Được Cậu cho trúng một lần – trúng nhỏ thôi vì vợ tôi có dư dả tin tưởng nhưng lại quá ít tiền bạc – nên tôi đoán là vợ mình, nếu không quá ớn cái tật lý sự, phân tích đủ mọi mặt, mọi khía của tôi thì nhất định cô nàng đã ra tay cải tạo thằng tôi. Có thể vợ tôi sẽ nói :”Anh thấy chưa, vì cái tội vô đạo, không biết tin tưởng quỹ thần, say xỉn rồi mới dám chữi bới, thách thức thần linh nên Cõi Trên mới ra ơn, thay vì trừng phạt, cho Xác Cậu đến ở cạnh nhà mình và dù anh vẫn không tin tưởng, một số chuyện tốt đẹp dù nhỏ nhoi, không có tầm cỡ quốc gia đại sự như anh đòi hỏi, cũng đã đến với gia đình mình và bà con hàng xóm…”.

Vâng, Thượng đế mà những người loại tôi tin tưởng phải ở một cõi nào khác, hay không ở cõi nào cả, chứ không phải kiểu thần linh loại 2 chuyên trình diễn với bài bản giống nhau đến nhàm chán. Thôi, đó là chuyện của cõi trên, cõi âm gì đó. Trong khi ở cõi này, lúc này, trong cái xóm tối tăm, khuất lánh này, chuyện xác Cậu đến với đám người nghèo khổ, vô vọng này là chuyện cũng không đến nỗi tồi. Hay chuyện một cô tên Gái nào đó vốn là ni cô, cô giáo, thợ may, hay thậm chí có từng là gái điếm đi nữa thì cũng chỉ là một phận người dật dờ, trôi giạt bởi thời thế dồn đẩy kiểu như tôi thôi. Còn về mấy chuyện thần linh nhập xác phàm thì do lười biếng suy tư, phân tích, chưa bao giờ tôi có thể tự khẳng định, hoặc ngược lại là bài bác, cho phân minh quan điểm, lập trường của mình. Nhưng được cái là hình như tôi không còn quá phản cảm nữa mà bắt đầu có cảm tình với xác Cậu.

 
 

Phạm Nga