* Gởi Hữu Tận Hư Không,

Buổi Sáng

 
 

buổi sáng tôi ngồi đợi mình
tan chảy trong sương làn nắng
sóng sánh trên tóc trên vai
và bụi thành hoa đốm chập chờn trước mắt

có phải những hạt bụi tan
biến thành ánh sáng
chỉ còn lưu những tàn tro trong mắt nhìn níu kéo
hay ánh sáng cháy bùng còn đọng lại trên võng mạc
những chấm đen của cuộc nhân hoàn

buổi sáng tôi ngồi đợi mình
tiếng chim vỡ rơi líu ríu trên những tàng cây màu xanh
sót lại sau mùa đông lạnh
lũ chim vẫy cánh gọi nhau dừng lại
trên những cành mai trắng
ngó tôi ngồi lặng thinh

thực ra từ khi im vắng đọng thành tiếng chuông khuya
vọng khắp ba ngàn thế giới
sóng chẳng lúc nào ngưng vỗ vào trái tim trầm trầm gõ nhịp
tiên nữ rải hoa trời
và sương ủ mầm xanh cuộc sống
và gió cựa quậy
đánh động những phiến lá ngủ thiếp trong mê
giật mình tựa vào nhau

buổi sáng tôi ngồi đợi mình
khơi nến hồng trong tim
thắp đèn lên đôi mắt
âm ba lặng lẽ lan dần
cuộc hoá sinh chu chuyển toàn thân
sữa ngọt bờ môi khô hạn
và sương đọng thành giọt dưới thềm rêu

buổi sáng canh thức tôi ngồi yên lặng ngợi ca
cỏ cây đất trời chuyển mình tán thưởng
chẳng cần quan tâm đến chuyện ánh sáng tan thành bụi
hay bụi tan thành ánh sáng
mọi sự vốn là như vậy

 

Phan Nhật Tân