Chúc Thư

để nhớ Phạm Quang Phước


khép đôi mắt mỏi mệt lâu rồi
trả ánh sáng cho đời náo nhiệt
đêm từ nay sẽ dài tha thiết
chẳng cần phải thức giữa chừng khuya

thả xuôi tay buông lơi cơn mộng
chân mỏi rời những quãng đường xa
ô! nơi nao chẳng phải là nhà
lưng cứ ngả giấc dài thiên cổ

tóc trắng da khô môi sầu mấy độ
rượu khô lòng cháy cuộc phong trần
thương người mấy độ phù vân
ai khóc vì ta cơn thế khổ ?

gởi lại đời ngày mưa ngày gió
ngày mù mây hanh nắng trong chiều
đường trần vạn nẻo xiêu xiêu
gót mỏng trán mòn thế sự

hào quang tắt mắt buồn khép rũ
hơi thở tan lồng ngực giá băng
dù tung hô nhục mạ hay chăng
đã bằn bặt kiếp buồn đóng lại

thô rám làn da tím tái
gởi làm tiệc đãi côn trùng
hư vinh cuồng vọng danh không
thả gió về mưa cuối biển

khóc chi mù sương mặt kiếng
buồn chi uổng phấn son hồng
đời chưa trọn nghĩa hư không
quằn quại vòng tay níu với

lòng rạn từ khi mới tới
cười đau ruột thắt chia lìa
chốn bèo mây ngàn dặm sơn khê
quay khuất cần đâu tiễn biệt

cuồng loạn vòng xoay tự nghiệp
lao xao cơ cuộc thế thời
gập ghềnh chân bước nẻo chơi vơi
âm vọng ba nghìn thế giới
nhục vinh thôi đừng đợi
lời cùng tự tiễn ta thôi

 

11-9-2007

Phan Nhật Tân