Có Lẽ Vì Mưa

 
 

Ở đây trời đất mênh mang quá
Sông chẳng ra khơi nước cạn nguồn
Nỗi nhớ dâng tràn lên hố mắt
Thành mây bảng lảng những hoàng hôn
Tìm nhau mỏi cánh chim nam bắc
Gặp gỡ vàng phai lá trở mùa
Ngồi trong nhung nhớ sâu vào tối
Ngày cũng vừa sang ở chốn xưa
Vẫn nhớ những ngày mưa tháng sáu
Nước ngang đầu gối dắt xe về
Buổi chiều trôi mãi ra sông lớn
Cố giữ cho mình một khúc đê
Những đêm ngồi thức như người lớn
Cốc rượu thơ ngây uống cạn rồi
Ngước mắt trông trời sao lấp loáng
Chia lối sơn hà đi viễn khơi
Vác bút nghiên mà ra trận tuyến
Trên trường súng đạn giỡn câu thơ
Nhiều khi cái chết đi nhanh quá
Chẳng kịp chia tay mắt nhắm hờ
Sông đời chảy xiết người luân lạc
Kẻ ở không mong lúc trở về
Đứng ở giữa đường mơ phía trước
Bóng người đi lẫn với sao khuya
Người đi hồn mỏng như trang giấy
Đầy ắp dòng thơ thuở hẹn hò
Buổi chiều ngồi sắp từng khung ảnh
Che hết ngày xưa tuổi ước mơ
Có khi ngồi khóc như con trẻ
Nước mắt còn đâu để ướt mi
Nên cứ trơ trơ sầu bạc tóc
Trần gian quen quá cuộc đi về
Cầm nhau không được đành buông áo
Mình đã chia tay mấy bận rồi
Ôm người nay đã thành hư ảo
Mười ngón tay phồng đau tái môi
Quay đầu ngoảnh mặt hồn lơ lửng
Không thừa tàn nhẫn để quên nhau
Dù biết hôm nay mình cũng sẽ
Ngồi trong im vắng với thương sầu

 

Phan Nhật Tân