Hồi Niệm

 
 

Có những điều không thể gọi tên
Chẳng phải vui cũng chẳng phải buồn
Cứ lặng lẽ thêm cùng trống vắng
Giữa mênh mang của một hoàng hôn

Ngày cuối năm thời gian chậm trôi
Mưa bên đây nắng bên kia đồi
Trời như cũng cố chia cho vẹn
Những tấm lòng mong đợi hai nơi

Như dừng chân giữa một sân ga
Có một nơi nào đó là nhà
Dù có bước trên đường tàu lạ
Vẫn thấy lòng chưa thể rời xa

Người ngồi soạn hành trang đời mình
Một góc trời vẫn thấy chông chênh
Đã vứt bỏ dần bao định mệnh
Để ngẫu nhiên vào cuộc đăng trình

Bỗng thấy mình tan trong khoảng không
Bụi thời gian năm tháng chất chồng
Khi tất cả như là ánh chớp
Vạch giữa trời mây mãi ruổi rong

 

Phan Nhật Tân