Mẹ

 
 

Có viết trăm bài thơ
Để ngợi ca cuộc đời
Con cũng không đủ lời
Để ngợi ca về Mẹ

Mẹ là hồ Ba Bể
Cho hồn con thênh thang
Mẹ là núi Chứa Chan
Cho hồn con cao cả
Mẹ là mây óng ả
Cho đời con phiêu du
Mẹ là sương trên hồ
Cho đời con bãng lãng
Mẹ là hương buổi sáng
Cho đời con thơm tho
Mẹ là nắng mặt hồ
Cho đời con lấp lánh
Mẹ làm chim chắp cánh
Cho đời con bay cao
Mẹ làm cơn mưa rào
Cho đời con mát mẻ
Mẹ làm đêm trăng trẻ
Cho đời con lên khơi
Mẹ làm hơi thở dài
Cho đời con bất tuyệt
Mẹ là niềm tha thiết
Cho hồn con yêu thương
Mẹ là chuối ba hương
Cho đời con ngọt mật
Mẹ bao la cõi đất
Mẹ mênh mông cõi trời
Mẹ cho con làm người
Thành toàn lời tạo hóa
Có Mẹ đời cao cả
Có Mẹ hồn ấm êm
Có Mẹ khỏi lo phiền
Có Mẹ không suy nghĩ
Từ khi còn tấm bé
Đến khi tóc phai màu
Lòng Mẹ trước và sau
Vẫn không hề thay đổi
Lão Lai bảy mươi tuổi
Vẫn trẻ thơ bên thềm
Ca múa thật hồn nhiên
Vì vẫn là con Mẹ
Khi Mẹ còn tại thế
Quý giá hơn ngọc ngà
Vàng ngọc còn tìm ra
Mẹ già không giữ được
Suối khi khô nguồn nước
Sông cũng cạn dòng thôi
Sẽ khô hạn một đời
Khi đứt dòng sinh mệnh
Lòng đau khi Mẹ bệnh
Lòng sầu lúc Mẹ già
Khi Mẹ phải đi xa
Là lúc đời con khổ
Mẹ ơi con muốn giữ
Cho năm tháng đừng trôi
Cho Mẹ được sống đời
Cho con là con mãi
Mẹ một đời khổ ải
Con một đời trầm luân
Trời cho Mẹ còn gần
Là con còn có phước
Giữ Mẹ làm sao được
Chỉ khấn nguyện trời cao
Đêm ngăn ngắt trăng sao
Ngày chói chan tia nắng
Xin Mẹ là ánh sáng
Chiếu rọi mãi đời con
Đến giây phút mỏi mòn
Con vẫn còn bên Mẹ
Xin nguyện cầu như thế
Xin nguyện cầu thế thôi
Cho tất cả mọi người
Trọn lòng yêu kính Mẹ

 

Phan Nhật Tân