Sẽ Chẳng Bao Giờ

 
 

Dường như rất mơ hồ
Những gì không thể nói
Đã lắng thành hương thơ
Trong mắt nhìn vời vợi

Không phải là xa lạ
Mà nghe như hững hờ
Cũng chẳng là thân thuộc
Nên chi đành ngu ngơ

Rồi cũng sẽ quen đi
Như chút gì cần thiết
Dù sẽ chẳng bao giờ
Chỉ một mình ta biết

 

Phan Nhật Tân