Trường Cũ Tình Xưa




Tôi về lại đây tìm lại con đường cong cong hai hàng cây sao già rụm thả hạt lá nâu bay bay trong gió những tàn me xanh chụm đầu cuối phố chuyến xe buýt vàng chạy lên chạy xuống trạm đầu Bảy Hiền trạm cuối Hàng Xanh Thị Nghè Sở Thú em lên trạm nào tôi cần biết chi áo em lụa trắng tóc xanh xuân thì chạy qua Bà Chiểu hẻm chùa Long Vân mùi hương bồ kết trong gió rất gần chạy về Phú Nhuận ngang Tổng Tham Mưu đi qua sân banh tôi ghé buổi chiều chạy mòn tuổi thơ đuổi theo trái bóng chạy mòn tháng năm đuổi theo ước vọng ngang Huỳnh Hữu Bạc nhìn máy bay bay buổi sáng đầy mây buổi trưa vàng nắng đường đầy bướm trắng chân sáo chuyện ròn đôi mắt em tròn mặt nghiêm thấy ghét tôi vờ chẳng biết em xuống xe chưa cổng trường mở chưa bông hoàng hậu tím chân đi bịn rịn mắt ngó nghiêng nghiêng hành lang thênh thang tôi leo mệt thở.

Con đường vụn vỡ hàng cây còn đâu đường nhựa thênh thang mở đến phương nào tôi ngồi xe lam chẳng còn xe buýt em lên lối nào làm sao tôi biết áo em vẫn trắng môi em vẫn hồng mắt em vẫn sáng tiếng cười vẫn trong vẫn nghiêm nhìn thẳng chân bước ung dung tôi ngồi bên cạnh trống ngực thùng thùng tóc thơm lá bưởi gió thổi bay tung ngày lại ngày qua điều chi chưa nói ngày lại ngày qua điều chi giữ lại buổi sáng lên trường buổi trưa về xóm ngõ nhỏ quanh co không người đưa đón tôi ngồi trên xe hồn bay xứ lạ chung đường mình đi mà sao xa quá hai ba bốn năm hết tuổi trăng rằm mùa xuân con gái đường em hoa trải theo bước ai về tôi ngồi theo xe đi lên đi xuống dừng chân giữa ruộng nhìn buổi chiều đi con đường xe lửa cắt ngắn xuân thì gió sông lồng lộng áo người bay bay nhòa theo lối nhỏ ai về ai hay.

Con đường mù bụi từng chuyến xe qua chuyến xuôi Bến Cát chuyến ngược Biên Hoà chuyến lên Dầu Tiếng chuyến xuống Long Bình tuổi trẻ tôi bay bè bạn đăng trình đứa ra Quảng Trị đứa xuống Đầm Dơi khói lửa ngút trời ai đành ngồi lại tôi về rất vội nhìn thoáng trường xưa cổng khép như tờ hành lang áo trắng tiếng cười thấp thoáng hàng phượng đã cao còn đâu ngõ vào cửa nhà khuất lối tôi về rất vội qua chỗ ngày xưa hai đứa buổi trưa nhìn nhau chẳng nói mắt em long lanh mắt tôi vời vợi buồn ở phương nào về vương trên áo tôi bước lặng lờ nắng hừng hực đổ bên phi trường gió máy bay vừa lên còi vang dưới phố chân theo con đường vào khu nội trú chỗ này nhà ăn buổi trưa nghỉ lại góc kia phòng học tôi ngồi có khi xưởng máy đầu kia những giờ thực tập tiếng chân rầm rập tiếng cười vang vang đi giữa hành lang thấy mình nhỏ lại một thời đi qua làm người thơ dại một thời quay lui mắt buồn ngai ngái.

Con đường giờ xa thay tên đổi cảnh thay chủ đổi đời chuyện làm sao tránh ba mươi năm hơn ngỡ hồn đã lạnh ngỡ lòng đã quên những điều buồn tủi ngỡ lòng đã vơi những gì tiếc nuối bây giờ ngồi đây vẫn còn như thấy cả một con đường một ngày xưa ấy từng trạm xe dừng từng cây trụ điện từng bước chân hoang góc cà phê muộn áo trắng còn bay cuối hành lang nhỏ chuyến xe còn qua ngõ quanh đầu phố tôi thấy em cười lung linh nắng đổ tôi thấy tôi ngồi ngẩn ngơ từ độ...

 

Phan Nhật Tân