Xuân Muộn

 
 

ngày qua đi rất vội
mùa như chưa kịp về
hoa vàng còn say ngủ
chưa ra khỏi cơn mê

vườn lên xanh nõn cỏ
cây trần trụi co ro
sương đọng thềm rêu mốc
sắt se những hẹn hò

nắng ngoài hiên thức trễ
mù sương phủ quanh đời
tiếng chim chờ ngày rạng
thương tiếc giữa bờ môi

loanh quanh triền dốc xuống
tuyết đọng cuối bờ khe
cánh hoa nào chợt nở
rung trong nắng nhạt nhòe

cội mai già cô độc
còn lại giữa vườn xưa
chợt bừng lên sắc trắng
theo làn gió đong đưa

tỉnh rồi ta cơn mộng
mùa xuân muộn bắt đầu
thắp hồn khơi lửa ấm
đôi dòng viết gửi nhau

 

Phan Nhật Tân