|
Những giọt mực lăn trong đời anh theo vết
chân từ những ngày hôm qua, hôm kia, hôm
nay và rồi anh tin sẽ theo cả những ngày
sắp tới, khi tiền định không cho chúng ta hiểu thâm
sâu hơn, khi mắt nhìn bị che mờ giữa các
hàng chữ, khi tìm nhau sương khói mịt mù từng kiếp và
vẫn cứ xa nhau lầm lạc
đó là giọt mực ân cần một thuở làm thơ giữa những mùa
xuân, hè, thu, đông quanh năm đi tìm lại những lọn bạc
màu của tóc, khi nét chữ không từ giấy bút mà
từ những toàn thân đầu mắt ngực môi tim của anh ngơ ngác
tuổi thanh xuân
đó là giọt mực đen chạy trong những dòng thơ của anh và lăn
rời khỏi trang giấy, chạy miệt mài giữa phố để rồi in lên
đỏ môi hồng má em những ngày giông bão xô về bứt rời từng trang
thơ anh của một thời ngồi khóc giữa quê nhà
đó là giọt mực lăn chạy khỏi tay anh và
anh đuổi theo giữa phố đông người mong tìm bắt
lại nhưng rồi chợt xô vào em một hôm để ngẩn ngơ một
đời tội nghiệp nhìn theo bên lời xào xạc
những kiếp xưa quạnh quẽ
đó là giọt mực loang đầy tay anh những ngày đầu nắn nót
tập vần và không chịu bứt rời để một hôm thành lời thật nhẹ
nhàng dung chứa đại dương với cá kình rủ về nằm yên để
anh ra ngồi giữa chợ nghe lời người mắng mà cứ thấy là lời sóng
ru miệt mài không thôi
đó là giọt mực một hôm vào đời đã đứng dậy thành người, thành
em, thành anh, thành cõi bờ, thành thế giới để anh nhìn vào mắt
em và thấy mắt anh, mắt người với những lòng xót thương cũng một
màu đen, cũng một màu đen lánh, cũng những ngàn thế giới không khác
biệt gì nhau
đó là giọt mực
đó là giọt mực
đã rơi từ thật xa xưa và vẫn còn tươi mới – như lời của anh nói với em hôm nay.
|