Mọc Thành Những Ngàn Sao

 
 

Nổ bùng lên, tan vụn vỡ, ai đánh
vào ngực tôi tàn khốc, những tháp
cao quỳ sụp lạy, về bụi tro vĩnh
cửu một hôm, còn bất ngờ, đau nhức

tim, mắt nhìn sững, em chưa kịp gọi
tên, tôi đã thành bom bay thịt da
tan xác, bạn đồng hành giờ chỉ có
trăng sao, con không hiểu, mẹ không tin,

chỉ còn em úp mặt khóc, tôi đứng
tê người nhìn vào TV và thấy
mình da thịt đau nghiến ------.

*
Những cánh sắt bay lượn trong tôi, với
căm thù khó hiểu hiện thân làm người,
tôi vẫn đang ngồi cầm tờ báo, đọc
bản tin sáng hôm sau, mà thấy mình

chết lịm xác thân máu me da thịt
trên trang nhất, ai nhảy múa sáng nay
ăn mừng trên đường phố West Bank, tay
cầm súng bắn cười vui như lễ hội,

bên này bờ New York tôi khụy gối
bên hè phố, giữa ngực sâu vết đạn
từ nửa vòng trái đất, nước mắt tôi
che mờ đi những khuôn mặt, hình ảnh

em, hình ảnh người lung linh, nỗi đau
bật máu loang chảy đứt nghiến trong em,
trong tôi, có người đã lấy dao cắt
hộp rạch nát ngực em, ngực tôi.

*
Tôi nằm gục, úp mặt giữa phố, hít
thở những mặt đất rung chuyển, nghe làn
sóng người kinh hoàng bỏ chạy giẫm đạp
lên tôi, chân này đạp lên ngực, chân

này đạp lên mặt, chân này đạp lên
chân, ai đếm được nỗi sợ đang chạy
trong em trong tôi trong người giữa chợ.
Em đứng giữa Times Square đọc

lời thương tiếc, nhiều ngàn người sụt sùi
khóc, nhìn một vị sư từ Tokyo
bay tới tụng kinh góp lời cầu siêu,
tóc của em bay lồng lộng giữa trời,

chung quanh những tàn tro còn lơ lửng
chưa rơi thêm mười thế kỷ, mà lời
tụng kinh thổi đi từng đợt tàn tro
lau tóc cho em ---------------------.

*
Những vị tướng đứng lên thề trả thù,
bom rơi như mưa bên kia trời A
Phú Hãn, nổ vang từng chùm dội vào
người tôi, rung chuyển những căn chung cư

Little Saigon, rền vang tiếng khóc
đoàn người bỏ chạy tránh bom, đọc kinh
cầu vội vã rỉ máu trong tôi tiếng
nấc các trẻ em ngồi nghe cơn đói

trong trại tị nạn biên giới Pakistan,
những người mẹ bịt khăn ôm con nhỏ
bỏ chạy ven đô Kabul, những bước
chân kinh hoảng chạy giẫm đạp lên ngực

tôi bên này Ðại Tây Dương -------------
những người lính chĩa súng vào nhau, mới
đêm qua còn nhắn qua radio
xin tìm bạn cũ nơi làng xưa để

thăm hỏi còn bình an hay không, còn
mời gọi nhau chiêu hồi, còn nói với
nhau bằng thổ ngữ, còn nhắc tên bạn
từ thuở ấu thơ bây giờ nhân danh

Ðức Allah vĩ đại, xin cho viên
đạn này bắn vào trúng quân thù của
Ngài, vì hai hàng quân đều là con
của Ngài, xin đàn con nhìn thẳng nhắm

ngay để giết nhau vì tôn danh Ngài,
cần phải giết anh em để mở rộng
nước Trời, và những em bé phải chết
đêm nay vì khát sữa giữa các núi

đồi biên giới, cổ tôi cháy bỏng, ruột
tôi quặn thắt, những viên đạn vẫn xối
xả bắn trúng ngực tôi mỗi ngày mỗi
đêm, đạn này là của quân Taliban,

đạn này là của Liên Minh Phương Bắc,
đạn này là của biệt kích Hoa Kỳ,
và tôi vẫn nằm chết mỗi ngày mỗi
đêm trên các đồi cát A Phú Hãn,

phơi xác giữa trời cho dơi quạ diều
hâu ---------------------------------

*
Vẳng thật xa tiếng khóc trẻ thơ vừa
chào đời đêm nay, những ngàn em bé
sẽ không bao giờ hiểu nổi cuộc chiến
đêm qua trên các núi đồi Trung Á

và sẽ không bao giờ hiểu được vì
sao hai tháp cao ngất trời New York
một hôm đã cất cánh bay. Tôi sẽ
không nói với các em, sẽ không kể
cho các em, vì lời tôi đã mất
tiếng từ những năm 2001, tôi sẽ
chỉ nắm tay các em – vào những năm
sau này, vào những năm tôi đã chết

đi và đầu thai lại hàng nghìn lần
trong mỗi đêm – và xiết thật chặt tay
các em vào nhau. tay các em là
tay tôi, mắt tôi là mắt các em,

hãy xiết ôm cả thế giới, cả những
cát bụi của hôm qua, cả những hành
tinh của ngày mai. Cho căm thù đêm
nay bỗng nhiên vô nghĩa. Tôi xiết chặt

tay các em, sẽ không ai bứt rời
nổi. Những ngàn sao mai vừa mọc, chào
mừng cho cả chúng ta. Và nước mắt rơi,
cho bình an và yêu thương. Nước mắt

rơi. Mọc thành những ngàn sao mai. Ngày
mai -----------------------------------------.

 

Phan Tấn Hải