Một Thời, Một Thời

 
 

Không còn bao nhiêu lời cho em,
trên môi anh bắt đầu đóng băng,
thời gian tê cóng trên da, trên
đầu, trên vai, trên lưng, trên từng

sợi tóc bạc đêm nay… Năm mới
ùa qua cửa sổ, gió thổi lạnh
buốt xương anh, từng tế bào run
rẩy, chân anh khụy xuống, đưa tay

níu lại từng ngày, vội vã chụp
các nỗi vui chưa kịp đến… Em
hãy nhìn cho kỹ, có thấy gì
đêm nay, khói sương anh thở vào

người, trăng đêm treo cao lơ lửng,
khắp trời sao bay rơi rụng – em
có thấy, nơi góc phố khuya, bóng
anh cúi đầu đang khóc, cho ngày

mai xa nhau, một thời rồi để
từ biệt… Một thời, một thời, gặp
không thật gặp mới thật là gặp,
gần không thật gần mới thật là

gần, xa không thật xa mới thật
là xa… Qua bờ bên kia đi,
qua bờ bên kia đi… Gió thổi,
tóc bay, máu xương anh khô kiệt

dần, em hãy nhìn cho kỹ, kìa
xem đôi mắt em còn in đậm
trong tim anh… Một thời, một thời…

 

1-1-2007

Phan Tấn Hải