Những Đêm Tiền Kiếp

 
 

Mời em ngẩng mặt lên, mở to mắt, nhìn thẳng, đừng chớp, để anh nhìn thật sâu vào những màu đen thẳm của bóng đêm tiền kiếp, nơi đó một thời, một thời chúng ta tìm nhau, bên nhau, xa nhau, nhớ nhau

chúng ta đã gặp tự đêm nào, chờ anh đếm thử xem, mở to mắt ra, để anh đếm, một kiếp này khỏi đếm, kiếp trước kìa, còn trước nữa, một thời, một thời chúng ta tìm nhau, bên nhau, xa nhau, nhớ nhau

những khổ đau vô cùng tận vẫn còn in trong mắt em, một thời của sinh bệnh già chết, của những đớn đau khi lìa nhau, khi nuối tiếc, khi chạy theo nhau hết kiếp này sang kiếp khác, một thời, một thời chúng ta tìm nhau, bên nhau, xa nhau, nhớ nhau

khi anh chạy theo em lên bao nhiêu tầng trời, nơi lúc nào cũng toàn ánh sáng và niềm vui, và rồi khi tìm theo em xuống những tầng địa ngục, nơi chỉ có đau đớn không thôi, một thời, một thời của tiếng cười và nước mắt chan hòa, một thời, một thời chúng ta tìm nhau, bên nhau, xa nhau, nhớ nhau

một thời, một thời của những sinh bệnh già chết
một thời, một thời của những cơn gió tiền kiếp lạnh buốt xương
em hãy nhắm mắt lại, khép luôn những cánh cửa tiền kiếp, xóa luôn một thời vô minh

và rồi mời em mở mắt ra, để nhìn thấy chúng ta một thời, một thời đã sống hết vở kịch này sang vở kịch khác, một thời đóng hết vai diễn này sang vai diễn khác, một thời khóc cười khổ vui hết tuồng này qua tuồng khác, và bây giờ đang giũ cho hết những bụi nghìn xưa bám, gom lại đốt cho hết muôn triệu tích tuồng kiếp xưa

một thời, một thời
tiền kiếp của những em và những tôi
một thời, một thời.

 

Phan Tấn Hải