Cuối Năm Ghé Về Chốn Cũ

 
 

Khi trở lại
Hàng hoa quì đã héo
Túi manteau không ấm nổi tay gầy
Bay theo gió
Phu la vàng vẫy gọi ngọn thông xanh
Mùa rét trở về

Khi trở lại qua một con lộ nhỏ
Đám sỏi buồn thức giấc dưới chân
Nhắc nhở những đêm xưa
Nụ hôn nồng nàn
Trao nhau dưới chân con dốc tối
Tình tôi có ngày nắng lụa
Có đêm sương trầm
Hạnh phúc thay
Tháng ngày tôi chưa lưu biệt
Đường gươm nào xẻ ngọt
Chém tưa đôi mảnh đời

Khi trở lại
Mắt vẫn ráo nhưng hồn đà mềm sũng
Sương đã chùng
Tóc khép vạt cỏ đêm

Chỉ có những dấu chân tôi
Bơ vơ trên thềm đá cũ

Tàn tro nào đã ngấm
Thắp lên có đỏ lòe


Cõi Mù Sương

 
 

Thu vẫn thu vàng giẫu lừng hoa cúc, mùa xuân
Vẫn phiêu du biệt nẻo trầm luân; ta đợi nụ cười em đành trễ phút lên đường, ta bước giữa chập chùng cô độc. Em quay đi ta lạc giữa ga sầu áo lụa. Mùa xuân ơi trở lại bao giờ?

Ngọn đỉnh trời ửng hồng màu hợp cẩn, hy vọng hồng tia nắng bình minh. Xin hóa thân ta loài thủy tảo trùng dương, cho ta tìm lại vùng san hô kiêu hãnh, dừng lại rừng cây trầm thủy, dạo tấu khúc cho bão tố trở về lòng biển khơi.

Lòng vẫn xa lòng như cửa ô xưa trông về phố cũ, bụi mưa phùn ly khách hát buồn tênh.

Sao em trầm lặng như dòng sông chia cắt, ta trông vời không thấy dấu bờ xưa. Em đó hay dáng em huyền sử, ta mời em hay réo gọi một linh hồn? Ôi , ta gã phù thủy đánh rơi bí kiếp, em nào biết – ta thân cô lữ thui thủi giữa sa mạc buồn, bước chân cuống quít mịt mờ nẻo hân hoan, dò cát lún dìm nỗi đam mê trần thế, trông lối đi về ốc đảo chợt phôi pha.

Mắt trông vời mù sương, hồn bơ vơ giữa trùng điệp cây rừng u mặc, ngọn nến lòng hiu hắt, tạt lạnh mái hiên đời. Đâu mắt em xưa xanh gió mộng bờ thần thoại? Lời em vọng thiết thakhắp cõi trần ai, trời vỡ mưa mật đắng. Hồn ta, ơi hồn ta phiêu lãng trăm miền.

Em vẫn như mây trời trăm phương gió cuốn, ta tên mục tử chiều ra đầu núi đợi mây về phủ trắng lòng cô liêu, tim vùi giữa cô đơn sỏi đá, cỏ quạnh hiu mọc xanh căn phần.

 

Chu Ngạn Thư