Đêm/Ngày Tôi Với Prozac 50Mg

 
 

Tôi nằm trên giường
chăn trùm kín
ngay ngắn
đèn
đóm tắt hết cũng mất ngủ (phải dỗ cho bằng đuợc giấc ngủ)
người rối rắm
và nhợn nhợn trong bụng
- lúc nào cũng muời một giờ bốn mươi lăm phút.

mồm
miệng đương mở ra tợ miệng thằng tường trình cuộc đua cá
ngựa
mở ra nuốt chửng tôi
(một cách hết sức hối hả)
- khi đấy bao giờ cũng ba giờ hai mươi bảy phút sáng.

ngầy ngật điệu này
.. đích thị một/ hai viên prozac đem qua mắc chứng gì (!) nó hành phát muốn chết
(nhợn nhợn trong bụng)
mồm
miệng mở
thở như miệng thằng chào món bảo hiểm nhân mạng một trăm ngàn đô
đương mở
chực nuốt chửng tôi
trên chuyến xe buýt lăn về phía biển bắc
- vào lúc tám giờ bốn mươi lăm phút sáng.

lao xuống lề đường
- đúng chín giờ năm phút
người rối rắm
phải nhìn ra bằng được hàng chữ “Mental ill clinic”
tôi giữa đường ngầy ngật điệu này
bao đứa ngồi trong xe (tụi nó chắc đi làm!) có con thò đầu mắng- thằng chó đẻ.

tôi chửi lại- đụ mẹ mày.

một/ hai viên prozac đêm qua
mắc chứng gì (!) nó hành cứ phát muốn chết
.. nhợn nhợn trong bụng
thì liền hai cánh cửa nhà “Mental ill clinic” mở toang nuốt chửng tôi vào trong
vừa đúng chín giờ hai mươi phút sáng
(mồm
miệng tôi khi đấy cũng mở toang
thở hết sức hối hả)
- người thiệt rối rắm.

tôi ngồi đợi trên độc nhất một chiếc ghế bỏ dọc hành lang
.. phải gặp cho bằng đuợc nhé!

ở cái hẹn mười giờ kém năm phút sáng nay một/ hai prozac đem qua mắc chứng gì (!)
nó hành phát muốn chết
tôi phải đọc cho ra tên: young son nong& ho nơi phía trước cánh cửa đóng kín mít
(kín mít như mồm
miệng cá sấu ngậm chặt
rất mất dạy)
.. nhợn nhợn trong bụng.

còn mười phút nữa
tôi nhủ- phải gặp cho bằng được
chỉ mỗi mình mình trên tầng này
ngầy ngật điệu này
mắt đảo sau
trước
đầu
cuối hành lang
- người rối lắm.

thả người dài trên ghế
lại nhủ- phải đợi cho bằng đuợc cánh cửa trước mắt mở ra
như mồm
miệng tôi đương mở ra nuốt chửng tôi vào trong một cách hết sức hối hả.

bật dựng dậy
- bấy giờ mười giờ mười phút
một/ hai viên prozac đem qua mắc chứng chi (!) nó hành cứ muốn chết
mồm
miệng mở ra
thở hết sức hối hả
tôi cứ phát lẩm bẩm.. m.. i.. y.. u..
m.. i.. y.. u.. luôn mồm
muốn chết điệu này chỉ còn nước gieo người đánh “phịch” lên mặt ghế những đường lằn lõm xuống quanh thân
co rúm
.. nhợn nhợn trong bụng.

- thưa bác si.. hiện thời khuôn mặt tôi nặng như chì
một/ hai viên prozac đêm qua mắc chứng gì (!) nó hành tôi phát muốn chết

…………. - a! đây rồi.. liều prozac mày đương xài tao phải tăng thêm 10mg
thằng cận vệ con diana sống sót nó xài prozac cả đấy.

(mồm miệng tôi mở thở nom hết sức mếu máo
- ngoài đời thường [cũng tựa vòng xoắn] lúc nào hắn cũng mở, chực nuốt chửng tôi một cách hối hả không kém.).
.. rồi đêm
ngày
- thưa bác si.. mắc chứng gì (!) cứ phát muốn ăn thua đủ.

phát nhợn nhợn muốn mửa điệu này mới chực nhận ra trong đầu thằng bác sĩ nó nghi
“mày! ăn thua cặc.”

 

Vương Ngọc Minh