Vừa Qua Giêng [Tây]

 
 

từ nay đến hết năm 2010
- dễ bức xúc,
(lạng quạng khật khùng như chơi.)

biết là
- chết vẫn chưa tới vậy mà ra

dông dài
.. sau
trước
[thần trí lan man miết]
tính ngược trở xuống hư vô
[đít] người nặng hơn cả nỗi đời

thử tìm xem thơ ở đâu?
- có thật chăng (!)
thì nhẩy cởn lên hô: “sập
.. sập
sập..”
đúng ba lần

lúc nằm được mặt dính cứng vô trần phòng
mình mẩy phình to
[nhẹ hẫng]

cái hẹn với thằng cố vấn tâm thần
.. lần lữa mãi

phát gom hết bạc thật
giả [trong/ ngoài] rồi loay hoay
đi
đứng
- thiệt chả biết phải làm gì đây!

ngày ngày cứ vô nhà tắm
xốc lên
sẽ đổi hồn mình lấy hai thứ [tợ gia vị]
mồ hôi/ nước mắt
đoạn sắm thêm tay
- chân
đi/ về
[đụ lễ lạc]

cái trần phòng phát chùng xuống
….
hai tròng mắt phọt ra nổ “bụp
.. bụp”
quơ chả được nửa chữ.

giờ thì trên đường cái một đống [tôi] lăn
lăn
[luôn luôn có một con gà lôi sống sót sau ngày lễ tạ ơn
.. đeo trên đầu]
ngay khoảng trống/ trắng tức là giữa đầu và hai chân
chữ [ở đâu!] khua thành tiếng “cạch.. cạch“
- và nhắng.

nhợn nhợn
- tôi hay ma mà cuộn tròn vo lăn miết cho đến khi gặp thơ
(lồn)
mới thôi.

trầy trật lắm mới viết thành sáu chữ dưới đây
.. coi như mất hết bao mùa.

 

Vương Ngọc Minh