Chùm Thơ THƯỢNG THUẬT 2

* Nhà thơ Thượng Thuật Ngô Văn Châu (1947 - 2004) vốn là một thân hữu chí cốt của nhóm Triết, góp mặt
rất sớm trên tập san Nghiên Cứu Triết Học cùng tạp chí Tự Thức cũng như trên một số báo, tạp chí văn hóa
– nghệ thuật ( Văn, Thời Tập, Thời Nay, Tuổi Ngọc…) Sài Gòn cũ. Nhà thơ đã “hồn ta rày thất lạc…”, khiến
đã lãng đãng, dở dang chùm thơ thiết tha về tình yêu, tình bạn, tình đời…



Sáng Mùa Đông Em Dạy Học

 
 

Buổi sáng
Những giọt dương cầm rơi,
Long lanh phiến lá nõn,
Đôi vai trần mát rượi,
Cánh tay mùa đông vươn dài
Thơm ngát đóa cẩm hồng
Nở đẹp.

Buổi sáng
Xa đưa tiếng sóng vỗ bờ
Rì rào lá dương xanh
Loáng thoáng giấc mộng hường
Bao la rộng.

Buổi sáng
Chợt nhớ khúc thánh ca
Đôi môi ướt
Lướt nhẹ miệng ly tròn thủy tinh,
Đậm đà trà Lipton
Từng ngụm nhỏ
Dỗ dành giấc chiêm bao
Của một miền hoang tưởng.

Buổi sáng
Mong manh dáng em,
Mùi hương lúa trổ đòng đòng
Phủ quanh đời hiu quạnh
Thiên thu mãi nhớ

Buổi sáng
Ta thấy em
Áo dài trắng bay bay
Chiếc xe đạp thấp đến trường,
Nhớ ơi thời mới lớn
Làm duyên.

Buổi sáng
Mùa đông lạnh hơn trí tưởng tượng
Phố biển như ngắn lại
Ta chợt nhớ em
Gói tròn trong vỏ ốc
Viên đá cuội cô đơn
Bơ vơ muốn khóc.

Buổi sáng
Nhìn vào gương soi
Đôi mắt em giăng sương buồn
Ta thèm một nụ hôn
Trên mí
Niềm hạnh phúc tình cờ
Và huyền ảo như mơ.

Ôi buổi sáng, buổi sáng
Ôi mùa đông, mùa đông
Em còn đi dạy học,
Sáng láng trái tim ta,
Tưởng chừng như nắm được.


Xuân Cuồng

 
 

Quấn hơi thở
Giữ trời xuân thắm lại
Đan cánh tay
Thu gọn một mùi hương
Hoa bừng nở
Cõi thần tiên vạn đại
Dẫn ta đi
Vế lối mộng địa đàng

Vén mái tóc
Dung nhan đầy mộng tưởng
Duyên thầm duyên
Duyên tỏa rộng trời duyên
Suối mát ngọt, dòng trong trôi bất tận
Vai kề vai, soi sáng mắt nhung huyền.

Êm êm nhạc
Phượng hoàng gieo khúc hát
Áo lụa bay rực rỡ điệu nghê thường
Cánh tay ngọc, nâng ly
Mời tương ngộ
Rượu trao tình chưa uống
Đã say cuồng.

1991


Cõi Trời Nào

 
 

Em xa cõi trời nào
Vương vấn lòng anh mãi
Xa biển sóng dạt dào
Mềm môi hôn ân ái.

Em xa cõi trời nào
Đường đi hoa gấm trải
Hay gian khổ buồn sầu
Tàn phai hương sắc ấy.

Em xa cõi trời nào
Tóc dài cơn mưa ngắn
Áo tình xưa bạc màu
(Màu nguyên trinh sắc nắng).

Em xa cõi trời nào,
Mắt quầng thâm tím ngắt
Hay tươi nụ hồng đào,
Tỏa làn hương thơm ngát
Như thời mới yêu nhau.

1992


Buồn Tôi

 
 

Buồn tôi chiếu rách, hồn phơi
Lửa tàn bếp lạnh
Khô môi
Giọng khàn.

Buồn tôi lạc giữa hồng hoang
Rơi nhanh xuống vực
Quanh ngàn quạnh hiu.

Buồn tôi nắng nhạt phai chiều
Áo bung hột nút
Chân xiêu nẻo đời.

Buồn tôi chưa dứt cuộc chơi
Vẫn còn
“Rất tiếc!...” cõi người mộng hư.

Buồn tôi
Ngả ngựa chân cầu
Mỉa mai vang vọng dòng sâu tiếng cười.

1990


Mừng Tôi

 
 

Mừng tôi đứng thẳng giữa đời,
Nghe từng nhịp sống
Bồi hồi con tim;
Mừng tôi năm tháng đi tìm
Cái thân gió bụi
Biết gìn giữ lâu;
Mừng tôi không vội mà mau
Để cho thi tứ
Tuôn trào tinh hoa.

Mừng tôi khi hái cành hoa,
Nâng niu, chiều chuộng,
Giao hòa nụ hôn;
Mừng tôi thương dáng em thon
Thương đôi mắt ướt
Xót mình cô liêu.

Mừng tôi nắng sớm mưa chiều,
Nhớ em,
Tôi biết,
Tôi liều mạng tôi,
Mừng tôi sau đắm đôi môi,
Yêu em đâu ngại
Tiếng đời thị phi;
Mừng tôi thương quá nên lỳ,
Xung quanh không thấy cái gì,
Ngoài em.

19-11-1992


Tình Mãi Còn Đây

 
 

Người đi phố núi ướt sương buồn,
Người về lặng lẽ bóng cô đơn,
Ngồi trong hốc đá trầm tư khói,
Lãng đãng hoàng hôn
Ngập kín hồn.

Vẫn chờ
Vẫn đợi dưới hiên mưa
Vẫn là chiếc bóng
Vẫn thầm mơ,
Hoa nở Ngọc Lan chiều tháng chạp,
Thơm ngát tình xưa tuổi học trò

Mười năm… hai mươi năm trôi qua,
Đôi người tóc đã bạc sương pha,
Nhìn nhau tiếng nói buồn xa vắng,
Kỷ niệm ngày thơ quá đậm đà.

Bởi chia tay chưa kịp cầm tay,
Vai gầy chưa kịp để ôm chầm,
Lời yêu chưa kịp, người xa nẻo
Nên tình mãi nhớ đến hôm nay.

2-12-1992


Cám Ơn Em Đến Kịp Bên Đời

 
 

Tưởng rằng thương khổ sẽ lâu
Với tôi may mắn lành mau bất ngờ
Nhờ em đến kịp bên bờ
Vực sâu níu trái tim chờ buông rơi

Nhờ em đến kịp bên đời
Sưởi tôi ấm lại,
Cho tôi nụ vàng.
Tôi cười, tôi hát hân hoan,
Nhìn em bẽn lẽn
Chứa chan nụ tình,
Hồng đôi má thắm xinh xinh,
Đưa tay vén mái tóc xanh đợi chờ.

Đưa em về
Giữa phố thơ,
Tôi nghe hạnh phúc tràn bờ
Hôm nay
Một người như áng mây bay,
Một người cánh én đậu ngay
Xuân hồng.
Hết lo lắng,
Hết thương mong,
Thời gian cứ nhịp,
Theo dòng thời gian.

12-12-1992


 

Thượng Thuật Ngô Văn Châu