Viết Giữa Ngày Đông

 
 

Tường hoa
rồi khi
hẳn phải rêu phong

Oanh liệt
cũng lùi dần vào ký ức
Tuồng đã vãn,
màn buông
vai chấm dứt

Ngực người xem
còn thổn thức điều gì?
Cuối ga chiều
đâu hẳn chỉ chia ly?
Trong nước mắt,
hân hoan như thấp thoáng

Giữa nụ cười
ẩn chút gì hiu hắt
của ngày vui
của đêm lặng
tàn phai

Gió lạnh về
se buốt cả đôi tay

Nghe
lá cỗi
dọn mình cho lộc biếc

Nghe
trong thơ
dự cảm
vạn tấc lòng
Bài thơ xuân
ngồi viết giữa ngày đông.


Mộ Khúc

 
 

Chập choạng chiều vàng
mây chẳng bay
Dòng sông phiêu viễn
tôi về lại
Cỏ đứng như thơ
giữa ráng chiều

Chiều có đi đâu?
chỉ tôi về!
Ngày đâu đưa gió
sao nghe lạnh?
Giữa bến chiều không
thơ xuống hàng.

Ngọn cỏ thơ chiều
không nắng lay
Ý đâu đọng lại
bãi cát bày.
Ngậm câu thơ cổ
không thành tiếng
Chẳng thấy lầu xưa
bóng hạc bay!

 

Chu Ngạn Thư