Bâng Khuâng Chiều Huế Tím

 
 
 

“Người là ai, hỡi người thả tóc bên bờ hiu quạnh, tâm trạng nào cũng là mây trắng bay?”(Tóc mây đó ngàn năm ta xin đợi...Xin ai giữ dùm một chút khói mong manh). Tiếng người vương vấn buổi tà dương còn đong đưa cuối dãy trời xa rồi rớt lại màu Huệ tím hôm nay giữa hồn ta như khói hương nghi ngút mộ phần anh ngày ấy. Để từ đó trong vườn tưởng niệm, ôi áo em xưa như là mây trắng bay suốt cõi phù du...

Chẳng phải là hoa, chẳng phải sương
Nữa khuya em đến, sáng em về
Đến như giấc mộng xuân không đợi
Đi tựa mây chiều không định nơi...

Ta ngẫn ngơ vô tình đi xuống phố chiều nay khi ngoài trời mưa rơi lất phất, tuy có hơi ảm đạm của ít mây mù tê tê hơi lạnh nên trong lòng cũng thoáng chút giá băng. Rồi bỗng dưng lạnh ngắt cả trời chiều khi dáng ai màu áo tím rơi lại bên đường vắng lặng vời vợi như dáng ai xưa tóc thả phù vân - một loài hoa mang nhan sắc đợi chờ, nên phận người phải lắm phen nhiều nỗi truân chuyên với duyên tình lận đận cho gieo neo hắt bóng bên đời thật quạnh hiu (Khen ai ảo thuật tài cao. Biến mây thành đá, biến hoa thành người. Biến đời thành hạt lệ rơi. Biến xanh tóc nọ thành đời bể dâu...) Có lẽ nào, khi lật lại trang sách cũ ta vô tình làm rơi rớt những cánh hoa khô đã sẫm màu thật mỏng tang, lả tả khắp nơi. Và càng đau xót hơn nếu ta một phút yếu lòng giơ tay định nhặt những cánh hoa bay, chúng lại càng tan vỡ tơi tả hơn trong sự nuối tiếc ngậm ngùi của ta thôi! Một chút niềm riêng nên ngẩn ngơ sầu để lòng ai thoảng nhẹ với bâng quơ nhớ nắng mong manh, nhớ tình hò hẹn của thuở nào...(Em chẳng là em nên hoa buồn!...)

(Hoa đi tìm trái xa vời.Trái nằm ẩn giữa dấu đời của hoa)...Ai đó sao vẫn còn thẩn thơ trên con đường có lẽ dài ra mãi, chỉ có một mình trong sự hoang tưởng về một hình bóng cũ, lạc lõng trên đường hun hút mờ sâu như đi vào tận mộ phần ai (người đã một lần nằm xuống sau những phút giây vui chơi ở chốn này cùng ta). Những tháng ngày tím ngắt không còn ai với ai, tưởng chừng chẳng thể nào chịu thấu, ta cũng đành phải thả nổi bước đi dù ôm lòng đau”ai giết đi tình đang lứa đôi” nên rồi cũng phải qua thôi! Dòng sông xưa, đành là người đã ra đi mãi mãi không về, ta vẫn như còn đang giữa trần gian tràn đầy nhịp sống, thế sao cái sắc tím giá buốt kia lại cứ hoài tê tái bám riết cõi lòng ai!(Xanh dài chiếc bóng chơi vơi. Lửa thiêu đốt cả một đời quạnh hiu). Cho thỉnh thoảng đôi lần hồn ta chợt thấy nhớ miên man da diết...nhớ người đã ra đi trong biền biệt muôn trùng để nắng thu xưa lấp lánh ánh vàng vội vã tan theo từng cơn mưa Ngâu lòng ta hôm nay hoang vu lạnh giá mỏng manh..(Ta lục trong ta tìm ảnh cũ. Lệ lồng bóng nguyệt ảnh chơi vơi. Mộ bia xanh cỏ sầu cô quạnh. Rắn buồn nằm ngũ giữa trời thanh)

“Chén cạn chiều nay buồn đáy cốc”...Nên cũng có khi ta ao ước lấy lại trái tim mình vùi sâu vào băng giá với hình ảnh người luôn ở đó, trót lặng lẽ nằm sâu trong tận cùng ký ức mà dường như không gì thay thế được, bởi cái ánh sáng hãy còn rất đỗi thơ ngây của buổi ban đầu là vĩnh viễn không bao giờ tắt. Ta bao lần vẫn ngỡ như được đi bên người, trăm năm đầu bạc cho hết cuộc trần ai, cùng cạn chén bể dâu cho thỏa tình yêu dấu, có đâu ngờ (Nguyệt cầm nàng gảy chàng đau. Duyên xưa với mảnh trăng tròn vở đôi). Và rồi cũng cam đành “Duyên trăm năm đứt đoạn” nhưng” Tình một thuở còn vương” để từ nay ta sẽ mãi muôn đời như là một kẻ lữ hành cô quạnh, có chăng là nắng sớm với mưa chiều trong cõi thăm thẳm trời xa nghe một nữa đời”hoa lạc” thật phù du mơ hồ (Hoa trôi man mác biết là về đâu?). Cái nỗi niềm u uất ấy mới lẽ loi làm sao! Khi trên đường đời người đành tâm khuất nẻo để rồi mãi không còn thấy lại, thêm xót xa cho ai những đêm sâu dày “đàn ma” chợt đứt, thân “nến mòn” nhỏ lệ khóc tương tư. Ôi! Tiếng kêu ngày nào đôi lứa chia lìa, nhất là khi đương buổi mặn mà thắm thiết xuân xanh, mà sao ta cứ ngỡ như bóng thời gian lạnh lùng khàn lạc trong chốn hư không thẫn thờ vọng lại.( Ai nỡ chia người mãi xa người. Ai giết đi tình đang lứa đôi?...)

(Trời hỡi làm sao cho khỏi đói. Gió trăng có sẵn làm sao ăn!) Một vầng trăng sáng ngời sao bỗng chia rời thành hai dấu khuyết để trong ta hiu hắt bóng gương mờ với niềm đau tê buốt tim gan, muốn với tìm nhau cũng không bao giờ còn thấy được! Một chút ảnh hình thôi đã xa xăm trên thềm xưa rêu xanh phủ lối, để ngơ ngẫn cho hồn ai thổn thức hoài một khúc nam xuân! (Ngàn năm ai mất người trong mộng. Mộng vở tan rồi tiếng suối reo). Trời chiều trôi loãng dần vào đêm mênh mông vô tận tựa như một vết thương để ai cứ thế âm thầm rò rỉ trong lòng xót đau. Bước lạc vào chốn vườn khuya mà nghe hương hoa lan tỏa đâu đây với khúc tiêu buồn vọng lại tưởng như tiếng người xưa cùng ta cạn chén ân tình. Nhưng sao nay ”Lệ xanh hai chữ ân tình gió bay” hở người! Một vực sâu không đáy nên đã khiến cho ta mãi hoài hụp lặn đi tìm chẳng thấy tăm hơi, chỉ thấy xa khuất mù khơi như là mộng ảo phù du, để ai một nữa đời còn lại trôi dạt trong vô vọng mõi mòn (Áo nhàu lụa cũ phấn son. Đường xa tắt lối lệ còn thẩn thơ. Trà xanh đỗ bước đường mơ. Tìm linh hồn đã phai mờ dấu chân)... Ôi, bóng hoa thẫn thờ nghe tiếng nguyệt ca vương buồn trong ngọn gió đêm lay nhẹ, một chút hương yêu còn đọng vọng tự ngàn xưa xa tít!...(Ai đi tìm bước chân buồn. In trên đá muộn nữa đường ái ân. Hoa mòn ôm vết chân son. Trăng già đổ lệ xanh tròn quạnh hiu...)

Hỡi trời xanh mây biếc, nào ai người thấu chút nỗi niềm quạnh quẽ với trăng thơ. Bức tranh xưa lung linh mờ ảo trong ta vẫn lặng thầm xao động cho ngọn gió thu đìu hiu (dù chỉ là thoảng nhẹ trong tranh) lại đành lòng thổi buốt lạnh tim người! Có ai không giữa đảo hoang vắng lặng, có ai không giữa trần gian trơ trụi, nhặt dùm ai chút khói ấm ban chiều sao riêng một mình ta ngơ ngác với thế gian hờ hững bụi mờ! Ai tri âm đó có còn đâu hay chỉ là trăng rụng bên cầu nước xuôi!...Nỗi yêu xưa thôi đành gửi lại gió trăng, để cho ta chẳng khác nào mây trắng giữa trời xanh mông lung vô tận được thả hồn trôi nổi thênh thang với núi cao biển rộng một đôi phần. Ôi, chiều tàn nơi đêm dần tới ai thẫn thờ nâng nhẹ cánh hoa rơi để nghe lâng lâng thoảng qua bao niềm mênh mang trải dài ra cùng vô tận!...

Tay cầm hai mảnh đá xanh
Bước chân xuống núi sao đành lệ rơi
Cuộc đời trăm nẻo đường phơi
Con chim nhỏ khóc bên trời quạnh hiu...


Thắp lại tâm hương vọng nguyệt nhớ cố nhân.

 
 

Vương Anh Đào