Cung Đàn Ấn Nguyệt


 
 

Đường về thấp thoáng hoàng hôn
Nghe trong lặng lẽ gọi hồn tháng năm
Mắt nâu vương mãi u trầm
Bến xưa nước chảy với ngàn bâng khuâng
Nhịp cầu ngày ấy còn ngân
Vẫn còn đọng lại mấy tầng trời xanh
Dáng nào áo lụa mong mênh
Bước nào gửi lại gập ghềnh vai em
Mắt xanh người chạm êm đềm
Trên bờ hiu quạnh ngọt mềm hương môi
Tóc thơ trải giữa tay người
Lững lờ bay mãi bên đời lênh đênh
Áo ai nhạt nắng chông chênh
Sao còn thăm thẳm bên thềm bóng xưa
Nghe trong thơ thẩn gió đưa
Tay ai vuốt nhẹ hạt mưa vai người
Thì thầm tiếng vọng xa khơi
Thương em hoa thắm một đời hồng nhan
Hồn thơ người hỡi ân cần
Nhẹ nhàng cởi mảnh phong trần tìm nhau
Vườn thơ lạc lối đêm thâu
Đào nguyên mở ngõ tình vào thiên thu
Người về rải bước tương tư
Trăng vàng gối mộng nhẹ ru tơ trời
Linh sơn trong cõi chơi vơi
Cùng ai thơ thẩn rong chơi tấc lòng
Mấy vòng núi sập long đong
Nghe tiên ném đá thả hồn gió bay
Bên người phiêu lãng trời tây
Một vùng non nước rọi đầy bóng ta
Bôn ba mấy nẻo giang hà
Tình ai nhuộm thắm hương ngà em xưa
Đông Hồ ấn nguyệt xa đưa
Mộng tràn Hồ đọng nữa đời tìm nhau
Ơn người nghìn dặm tình sâu
Trượt lòng mây trắng nhiệm mầu thời gian
Ấm nồng người cũng gian nan
Dệt thơ lưu dấu âm ngàn vọng xa

 

Vương Anh Đào