Lang Thang


 
 

một phút trăm năm nghẹn
tình mộng
mênh mang như không
bến ảo cuộc đời
nơi rừng hoang sơ
em thong dong bước nhỏ
nỗi nhớ
khôn cùng miên man
ánh mắt anh cuối trời lang thang
khao khát
nghênh ngang
đặp vỡ bờ trăng
lạnh căm hoang vắng
hiu hắt
mộ sâu bóng nàng
thẫn thờ ướp khói hương bay
vương vấn làn mây
một thuở hồng hoang mộng
tóc em cài thơ trẻ ngàn năm
duyên kiếp nào in mặt hồ xanh trong
bóng anh xa
thuyền trăng vẫy gọi
lung linh chấp chới
ngọt ngào da diết dịu mềm
sóng nước vây quanh ấp ủ tình anh nồng nàn bên em
hơi thở hồng lộng gió muôn phương
khúc hát uyên ương ai nở chia phôi
cho cồn cào muôn kiếp
lệ em xanh biếc
lang thang
biển đợi
mây trôi
cánh chim bay mõi dạt cánh cuối trời xa
không đành phiêu lãng nên chi
xa mãi người ơi,
thôi thì phụ rãy duyên thơ
có cũng là mơ thôi
nhé người...!

 

Vương Anh Đào