Lệ Đá Xanh

 
 
 

Người ơi, trả nợ một lần chưa hết cùng ta ân tình sâu nặng ngày ấy với người!

“ ...Nợ lại lần này trong cõi đời nhau...” TCS


Ta không hiểu đá có thể buồn và biết đau không mà lòng ta muốn trở thành tảng đá xanh rêu trong cõi nhân sinh để ngàn năm giấc mơ ta - một bóng hình xưa cũ - chỉ như là gió lay...

“Tìm trong cõi chia lìa. Niềm đau ta lạc bền bờ xưa.../ Tìm nhau ta hẹn với đời nhau. Tìm nhau giữa xa vắng muôn trùng. Tìm nhau giữa con đường. Tìm nhau trong hạnh phúc vô thường”...Lời nhạc tựa những dòng thơ của T.C.S như trôi trong tâm tư ta một nữa tình yêu còn gửi lại trong cõi hư không. Hôm nay và mãi mãi, ta biết là sẽ muôn trùng tìm vào sự tịch lặng giữa tháng ngày mênh mông sâu dày tình yêu và nỗi nhớ sau cùng của một cơn gió hư vô thoáng qua cõi đời ai lỡ làng. Ta dù cố dặn lòng hãy để phôi pha như một nụ hôn của ngọn gió đêm mong manh nhưng muốn rằng quên thì lại cứ nhớ thật rõ ràng trong cuộc đời ta ai đã nhẹ bước yêu thương muộn màng với cả tấm chân tình u uẩn buổi tàn thu.

Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời ta có ai vừa qua...
(Trịnh Công Sơn)

(Con đường mang mối tơ vương. Nắng phơi hạt tóc, chiều thương nhạt nhòa). Nếu có thể để cho ta trong cuộc đời quên đi bao oan trái khắc nghiệt thì chính là cái giây phút mỏng manh “ta ở bên người” để hòa nhập cả linh hồn và hơi thở trong cùng tận hư không thật quyết liệt mà lại thiết tha, đắm đuối này. Phải vượt qua mênh mông đại dương để chỉ cần tìm thấy cho được chân dung một nữa đời nhau thì đâu dễ dàng với người và ta. Như trẻ dại ta đã cùng nhau sống lại giây phút ban đầu tay trong tay “Sài Gòn – Chợ Lớn” rong chơi, miệt mài lang thang trên đường phố thân quen(Tội nghiệp thằng bé nhớ thương mãi quê nhà...đã lỡ yêu thương cô em rồi...tinh đã xa theo tháng năm lặng trôi...). Từng trái dừa thơm hương vị quê hương ngất ngây men nồng tình yêu, một chút trời xưa cũ muộn màng trong tô mì”gõ” bên lề đường, bao lời thơ dịu dàng chất ngất sâu lắng một niềm đau nghiệt ngã âm thầm dâng trọn cho người yêu dấu trong từng giọt cà phê buồn ray rức bên nhau nơi góc phố. Một lời nói thì thầm, một ánh mắt nồng nàn, một hơi thở dịu êm, tất cả của ta người nâng niu ôm trọn rồi trải nhẹ thành thơ chất ngất men say cho linh hồn ta êm đềm bay cao ( Một Vườn Đá Tảng dành để riêng mơ). Cái ánh sáng ôi dịu huyền thắm thiết pha lẫn khổ sở đớn đau của người trân trọng trao ban nên ta đã lặng thầm tiếp nhận tựa như quà tặng tình yêu không dễ có trong phận đời nghiệt ngã của kiếp sống riêng mang này. Để lòng ai chợt nhận ra là đời thật nhẹ như tơ. Và ”em là ta mà ta cũng là em”...để nắng trong đời ôi vàng phai như một nỗi đời riêng của mỗi chúng ta.

...Ai đi tìm bước chân buồn
In trên đá muộn nữa đường ái ân
Trà xanh đỗ bước đường mơ
Tìm linh hồn đã phai mờ dấu chân...

Lệ Xanh

Cũng đành, người ơi! Thật lòng cho mãi đến hôm nay, ta bàng hoàng chẳng thể nào hiểu nỗi chính mình khi đành tâm cho yêu dấu tan theo ngọn gió lùa qua sông trong nỗi chết -lặng câm người phải mang về chốn xa mờ đau nhói hồn ai. Chẳng thể nào đâu, ta như muốn chìm xuống tận vực sâu muôn trùng thăm thẳm hay hoang địa trơ trụi không một bóng người cho trái tim ta như là tro bụi hay chính thân ta là khoảng không vô hạn mịt mùng. Và thật không dễ dàng xa lìa nhau nếu chúng ta, phải không hỡi người, chẳng thể cùng nhau hiểu thấu rằng “Một tình yêu là tình yêu khi chính nó sẽ khiến cho ta trở nên phong phú tốt đẹp và an hòa thanh thản trong tâm hồn và thân xác ta hơn. Chúng ta sẽ trao cho nhau điều ấy và mãi yêu nhau muôn đời mà không gì có thể phân ly được nữa”. Những tháng ngày đó, cho dù đời ta mai này có ra sao thì cũng không bao giờ nở đành tâm lãng quên đi mà lặng sâu chôn kín trong góc khuất cuộc đời ( Một Lệ Xanh cho hồn thơ bay cao) để âm thầm tưởng vọng nhau! ( Ngày nào em đứng dưới hoa. Giờ này em đã lìa xa bến bờ. Lệ xanh đỗ xuống trời mơ. Trời buồn như thể vườn thơ lạnh lùng). Tiếng người lại sang sảng trong giọng cười thoải mái đong đầy hạnh phúc dù vẫn thấp thoáng nỗi buồn khi lướt qua ánh mắt u hoài ai đắm say ngây ngất lắng nghe. Người - một cõi lạnh buồn như băng tuyết xa xăm dịu vợi thu hút tận lòng ai – một nỗi lặng thầm u uẩn nồng nàn cho lời tự tình ngan ngát vương trải mênh mông ( Ngựa bước đi quanh co ngõ hẹp. Áo bào xưa tuyết trắng rũ mềm...Ta tặng cho em một nhánh Đào. Em đem chôn ở cuối vườn sau...Đồi em cao, môi mềm chân lạnh. Ta trèo hoài hơi thở buồn tênh...Ghềnh yêu thương, hoa Đào phủ kín.Tình nằm dài ôm ấp yêu đương. Thời gian đi thời gian đứng lại. Trăm năm rồi tình chẳng nhạt phai...Lá Đào bay chôn ta với bóng. Hơi thở hồng bóng ở trong ta...Gío lây lất bóng mờ sương khói. Lá Đào bay trắng cả chân trời. Ta nằm yên trăng vờn gối mộng. Em đâu rồi mây trắng thinh không...Với không tới tay buồn chi lạ...). Ôi những lời thơ nồng nàn cháy bỏng đất trời mà thấm đẩm quạnh hiu buốt giá của tuyết lạnh cô đơn trong trái tim người! Ta nghe thắt lòng trong sâu thẳm mênh mông sự giao hòa của một tình yêu nồng đậm nỗi oan trái nghiệt ngã một kiếp người mãi ôm ấp niềm đau thân phận cô đơn với suối mát trong lành của một trái tim rực lửa yêu thương đắm đuối không ngừng trào tuôn bất tận thiết tha vô cùng. Ta với người lao thẳng vào tận đáy sâu tâm hồn nhau một cách chính xác bằng sự chân thành bộc trực của trái tim yêu bạo liệt trên cái mong manh sinh tử và nỗi cô liêu của chính mình mà không hề dấu che(Yêu người nên thấy cô đơn. Người yêu nên thấy lệ vờn bóng hoa...)

Vừa gặp gở, ta với người đã chan hòa thân thiết như định sẵn lời giao ước kết đôi hẵn có từ lúc xa xăm của muôn nghìn năm trước, bổng rồi lặng ngắt trong nhau khi nhìn thấy vẻ đẹp của một mối tình thiên thu huyền ảo tinh khiết sẽ như tơ trời mong manh vi diệu như có như không. Ngất ngây bàng hoàng người xúc động trong mãi mê tìm kiếm mõi mòn bỗng dưng bắt gặp, rung rẩy chất ngất ta ngơ ngác nơi thẫn thờ vô vọng chợt nhận thấy bóng tình quân tiền kiếp, nên cũng đành phải bên nhau mà nước mắt ngỡ ngàng rơi đọng giữa thinh không trùng trùng bảo táp (Lá rơi rơi tìm tranh tố nữ. Khách bàng hoàng nhặt cánh đào rơi. Rừng cô đơn vỗ về cánh bướm. Trăng dịu dàng ôm ấp rong rêu.../Tranh thủy mặc dấu in lên đá. Nét đơn sơ chìm giữa đáy hồ. Trăng chiếu ngang xoay mình vỗ nhẹ. Chiếc má đào ôm nét đơn sơ... Từ vách đá bóng người bước xuống. Tay nắm trăng mình tỏa hương nồng. Nét đơn sơ dấu mình tay áo. Bước chân hồng lồng những áng mây.../Em mong manh nên hồn bay cao. Sương rơi từng hạt ướt vai mềm. Đời không mở ngõ buồn cô quạnh. Tình vẫn sâu dày như vết đau..Ta mong manh nên đời nhẹ hiu. Chân ngã nghiêng vết bước chân hồng. Chim lặng im nhìn đời gỗ mục . Gío dặt dìu ôi gió đìu hiu...Tình mong manh nên đời thật vui. Tàn phai nằm rũ bóng cô liêu. Hoa tàn hương nhạt mờ cô quạnh. Đá thở than dài khúc biệt ly...). Phải chăng, một con tim nếu còn biết rung động vì yêu thương thì niềm vui nỗi buồn của nó là mãi mãi dài lâu, còn sự phong phú hay nghèo nàn của nó thì bao la bất tận, hở người! Nên mỗi lần thấy nhau là từng phút giây ta nghe hơi thở tiếng thơ người trong âm vang xoáy buốt giọng cười cô đơn băng giá mà vẫn nồng ấm dấu yêu sưởi lòng ta cô quạnh. Ánh mắt ngời ngợi tia nhìn đắm đuối người sung sướng khi thấy ta cười rộn ràng thoải mái và ray rức u buồn lúc ta bâng khuâng xa vắng để cùng chia xẻ một niềm vui đang nằm trong thiên tai luôn hiện hữu vây bọc quanh mình. Và hai ta dù là bao cay đắng phũ phàng cuộc đời có trùng trùng vây phủ cũng đành xin cùng nhau đón chờ thật bình thản lạ lùng bởi rồi cũng sẽ qua đi mọi sự để duy nhất còn lại chỉ một tấm lòng thắm thiết dịu dàng trong mối tình thơ. Ta cũng nhận ra rằng mỗi lúc bên người cũng chính là khi ta với người hóa thân vào nhau trong sự hài hòa đồng nhất để giai điệu yêu thương chan chứa bừng lên cho cuộc sống quá đỗi cô liêu quạnh quẽ này.

Ôi hai linh hồn sống giữa trái tim tôi
Cái kia muốn cùng cái nọ tách rời
Một cái trong khoái cảm của tình yêu mạnh mẽ
Muốn bám lấy cuộc đời với toàn cơ thể;
Một cái muốn nâng mình lên khỏi bụi trần
Mà bay tới thiên đường của những tiền nhân.

(Goethe)

Cái hạnh phúc muộn màng thấm đẩm cô đơn ấy như chực chờ một sự viên mãn ngọt ngào nhưng không thể được bởi hai ta trong cõi sâu linh hồn nhau vẫn muốn với tới sự trọn vẹn thanh khiết tinh ròng một nét đẹp tình yêu vĩnh cửu của nàng thơ. Nên cuối cùng bản nhạc buồn trong quán vắng chiều mưa một hôm nào nơi góc đời ta vẫn mãi hoài là khúc sinh ly dù đượm tình hiu hắt vẫn đẹp lung linh tuyệt dịu với người và cũng là với ta... cho đến tận dài lâu. Người ơi...người ơi, tình ơi...tình ơi, một lần..là mãi mãi ta nhớ ân tình này như một khai mở tâm thức ta để trở về nguồn cội trong chính là mình vậy. Ôi, hạnh phúc thay trong một khoảnh khắc rung động sáng ngời để nghìn thu im vắng được hồi sinh cho một nỗi đời riêng mang nặng phong trần.

 
 

Vương Anh Đào