Nổi Niềm Góp Nhặt

 
 
 

1.
Chị thấy tên anh nơi đó. Lung linh ảo dịu như muốn thiêu đốt một đời chị chơi vơi hiu hắt. Chị trằn trọc- day dứt – băn khoăn. Trái tim như không phải của chị nữa,nó xé toang cả buồng ngực mỏng manh để vươn ra và rơi vào một khoảng không mênh mông vô hạn, quyết liệt đẩy chị về phía một con đường vời vợi những đóa hoa hồng đỏ thắm. Chị cứ thế mà bước đi trên con đường ấy, con đường của đau xót va hoan lạc. Nước mắt và nụ cười, mõi mòn tàn lụi và đắm say ngây ngất như hạt cát nhỏ nhoi bên đời.

2.
Phải dáng ai xưa với chiếc đàn ghi ta trong căn phòng im vắng, tối nhạt nhòa hằn rõ lên trong trí nhớ chị. Cái âm thanh hiu hắt vời vợi đã ôm trọn một đời long đong khiến chị sững sờ thảng thốt mãi từ ấy đến giờ.

3.
Tuyệt vời say đắm lòng người cái nhân dáng ấy tự ngàn xưa. Xinh đẹp và thông minh đều tụ lại ở đây, nơi con người ấy một cách trọn vẹn huyền ảo để chị phải ngước nhìn ngưỡng vọng khi soi bóng mình trong gương .

4.
Chị đã gặp anh.Tình yêu trời định trong đời. Hạnh phúc tột cùng rồi đớn đau chìm nỗi.Nhưng hỡi ôi, đã thôi đành phân ly. Lúc sau cùng cũng chính là giây phút cam go để thắng vượt chính con quỷ dữ của linh hồn mình. Như anh đã bao lần thì thầm bên tai chị, hơi thở còn thì chị cũng phải tự mình vượt qua trên nẻo về chênh vênh mong manh của đời này .

5.
Một cánh chim bay về đây hội ngộ cố hương trong những ngày mưa thật nhiều.Ở bên này, chị thầm nghĩ, quê hương mình là thế, hết nắng lại mưa nhưng giờ hẹn đã đến chị không thể không đi. Để có thể thấy lại những gì xa xôi còn đọng lại cuả ngày qua. Mưa rơi trên tóc chị rồi tỏa ra vây bọc khắp người. Chị đứng lặng câm dưới trời mưa nghe mưa lạnh buốt xót đau từng hạt từng hạt rơi trên người in bóng xuống mặt đường như dòng đời trôi tuột qua đôi tay lanh giá. Gió thổi tung những hạt mưa giăng đầy đôi mắt chị nhòa nhạt. Nhưng kìa mưa đã nhừng rơi, chị còn đứng ngẫn ngơ trên đường rộng thênh với nỗi ngập ngừng từng bước chân nạng trĩu. Lạnh quá,toàn thân chị run rẫy, muốn với tìm một ngon lửa để hong ấm phút giây tri ngộ ngay xưa. Quá muộn màng, người đã về với thinh không, tất cả có lẽ đã phôi pha chút tình ngày ấy. Nhưng mặn mà đằm thắm vô cùng vì chị đã gặp lại nơi con gái bạn phảng phất hình bóng xưa với đôi mắt giọng nói và nhất là sự bướng bĩnh dễ thương một thời trẻ dại. Chị gọi thầm thôi nhé gửi ai đó cái vẫy tay thầm lặng với hương nồng trận mưa ban chiều cho một lần cuối cùng tiễn biệt nhau.

6.
Một người về mang theo mây trời của phương xa làm ấm lại nơi này. Chị thấy bâng khuâng xao xuyến nén lại bao buồn vui để thấy lại một người mang theo dấu tích của muôn người.Tính khí thất thường đã khiến chị chẳng thể có thêm một tình thân nào cả kể từ khi chị đã một thời biết để rồi mất đi những con người chị đã trân trọng dấu yêu giữ gìn trong khuất lấp tâm hồn

7.
Có một dòng sông như thế. Trời đêm lấp lánh ngàn sao. Chị cảm nhận một niềm sung sướng tuyệt vời trong nỗi đau thương tột độ. Mênh mông dịu vợi đến cùng tận xương thịt khi soi bóng mình trong dòng sông ấy. Góc hồn chị trong buâng khuâng xa vắng chợt lãng đãng hiện về một rừng cây. Khu rừng tuyệt vời muôn màu ngày nào chị đã từng dạo bước. Như thời gian đã trôi lướt qua đời chị. Sỏi đá hay gai góc buồn đau có làm cho ai đó tàn phai nhưng không thể nào lấy được niềm vui tâm linh trong khu rừng bí ẩn kia. Dòng đời trôi vẫn trôi, bỗng tóc chị thôi bay những chiều gió lộng bởi tiếng sáo thiên thu ngày xưa đã hòa điệu cùng cô liêu vĩnh viễn bây giờ .

 
 

Vương Anh Đào