Nợ Mãi Xuân Thì

 
 

tháng năm qua em nhói buốt xuân thì
anh mơ hồ lạc bước về trong gió
nhẹ hôn trên từng phiến nhớ rầm rì
trong hư không đang lặng lẽ chuyển mình

nỗi đau em thăm thẳm chìm tận đáy
bởi không anh đã cạn chén cuối cùng
nên lâu rồi mái tóc đã thôi bay
chợt se sắt bồi hồi tay anh vuốt

con tim rung theo dáng em mông quạnh
giọt lệ buồn ngưng chảy tựa mũi kim
gánh phong trần vai nhỏ thật mong manh
tê tái lòng giá như anh có thể

em mênh mông anh nợ mãi xuân thì ...

 

Vương Anh Đào